CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 613

Anh lại nhướng mày lên rồi thờ ơ nói: “Con sẽ nói với cô ấy.”

Sắc mặt của Tô Tình như được nhúng qua màu nhuộm, đủ các màu khác nhau, vô cùng khó coi: “Mời nó ăn cơm làm gì chứ?”

“Dù sao nó cũng đã sinh ra một đứa trẻ, nhà họ Thẩm chúng ta làm việc không thể quá vô tình vô nghĩa, để cho báo chí bắt được thóp, tùy tiện rêu rao ra bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ là mời ăn một bữa cơm thôi mà, cũng đâu phải là cho nó bước vào cổng nhà của nhà họ Thẩm. Bà cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?”

Thẩm Thiên Canh nói xong rồi lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc đưa cho bà ta: “Không phải thời gian này bà thích ngọc sao, tặng bà cái này.”

Trong lòng Tô Tình nở hoa, cũng không để ý những chuyện vừa rồi Thẩm Thiên Canh đã nói, bà ta đeo vòng tay lên, đưa ra một yêu cầu: “Ngày mai tôi đi cùng.”

“Được.” Thẩm Thiên Canh cũng không có phản ứng gì, dù sao mục đích của ông ta cũng là để thăm dò tình hình trước, tiện thể để Dương Tuyết nhìn kỹ cô, nhìn xem có thể nhớ ra đứa bé bị bỏ rơi lúc trước có đặc điểm gì giống với Diệp Giai Nhi không.

Thẩm Hoài Dương nói lại những gì Thẩm Thiên Canh đã nói với Diệp Giai Nhi, cô chau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, em đi.”

“Ừm, anh đi cùng em.”

“Bây giờ thì đưa em và Huyên Huyên về nhà đi.” Cô nhìn thời gian, đã là 9h rưỡi, sắc trời đã tối.

Thẩm Hoài Dương nhướng mày, đôi môi mỏng thở dài một hơi: “Anh muốn em ở lại đây biết bao.”

“Anh có biết bây giờ dáng vẻ của anh trông rất giống một oán phụ không.” Cô khẽ cười, không buồn tức giận.

“Oán phụ cần được thỏa mãn, em hiểu mà…” Ánh mắt anh nóng bỏng, khẽ chạm vai vào người cô.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không buồn tức giận, véo anh một cái rồi ôm lấy Huyên Huyên: “Đừng đánh trống lảng nữa, mau đưa hai mẹ con em về nhà đi.”

Ngày hôm sau.

10 giờ Thẩm Hoài Dương đến đón hai mẹ con cô, Huyên Huyên uể oải, Diệp Giai Nhi trừng mắt nhìn con bé.

Bàn tay lớn của anh ôm lấy Huyên Huyên, thấy con gái như vậy, anh nhìn sang: “Em trêu con gái anh à?”

“Trong hai túi của nó đều là kẹo, cả một nắm lớn. Tối qua nó giấu em đút cả một đống kẹo vào miệng, anh xem con bé còn ít răng sâu sao?”

Anh khẽ cười, ôm cô bé đặt lên đùi mình, bảo con bé há miệng ra, quả nhiên bên trong có mấy cái răng bị sâu.

“Em cứ từ từ, con bé còn nhỏ như vậy, phải từ từ dạy cho con biết để sửa sai.”

Ngồi vào hàng ghế sau rồi, Huyên Huyên cứ nằm trong lòng Thẩm Hoài Dương không chịu để cho Diệp Giai Nhi bế, cô chỉ biết gõ trán con bé: “Cái đồ vô ơn bạc nghĩa, lại còn biết giận dỗi đấy, cả anh nữa đấy, lại còn dung túng cho nó nữa.”

Thẩm Hoài Dương nhướng mày không quan tâm: “Không sao, để mấy cái răng sâu của con gái bị sâu nhấm hết thì sẽ cho nó làm răng bọc vàng.”

“Đúng là không ra sao.” Diệp Giai Nhi tức giận lườm anh: “Nếu để anh nuôi con, nhất định con đã bị anh làm cho hư rồi.”

Trong khách sạn

Cánh cửa khách sạn được đẩy ra, sau khi nhìn thấy những người trước mặt, Diệp Giai Nhi hơi chau mày, ngoại trừ Thẩm Thiên Canh và Tô Tình ra, vẫn còn một người phụ nữ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc