CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 657

Ở bệnh viện.

Thẩm Thiên Canh im lặng không nói, từ biểu cảm của ông ta, Dương Tuyết đã có được đáp án rồi: “Không phù hợp có đúng không?”

Hơi dừng lại một chút, Thẩm Thiên Canh gật đầu: “Tỷ lệ tương thích giữa tủy của em và Hải Băng quá thấp, không có cách nào tiến hành cấy ghép.”

Im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau trong giọng nói của Dương Tuyết đều là vẻ thờ ơ: “Không có cách nào cấy ghép thì thôi đi, dù sao thì cái mạng này ai muốn cứ lấy.”

Nhưng mà bà ta không quan tâm, không có nghĩa là Thẩm Thiên Canh không quan tâm, ông ta gằn từng chữ: “Anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu em.”

“Có câu nói này là đủ rồi, kết quả không quan trọng.” Uể oải dựa lưng ra sau, Dương Tuyết nở một nụ cười bên khóe môi, độ cong nhạt nhòa.

Không nghĩ tới là đời này của Dương Tuyết còn có một người đàn ông đối xử với mình như thế, bà ta cảm thấy rất tốt.

Bà ta càng cười như vậy, càng không quan tâm như vậy thì suy nghĩ muốn chữa khỏi bệnh cho bà ta của Thẩm Thiên Canh càng mãnh liệt hơn nữa, kiên định không thay đổi.

Nhà chính nhà họ Thẩm.

Tô Tình đạt được kết quả, lúc này mới thả lỏng một hơi, khóe miệng mang theo một độ cong lạnh lùng, cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tủy của Thẩm Hải Băng không phù hợp với điều kiện cấy ghép, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi, làm sao Hoài Dương có thể đồng ý để cô ta hiến tủy cho con tiện nhân Dương Tuyết đó được?

Mặc dù bà ta không chào đón Diệp Giai Nhi cho lắm, cũng không chào đón đứa nhỏ trong bụng của cô, nhưng mà không thể không nói, đứa bé này đến rất đúng lúc.

Ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta, có thể thấy được chắc chắn là con tiện nhân Dương Tuyết đó sẽ không có kết quả gì tốt.

Diệp Giai Nhi ngủ một giấc tỉnh lại đã là ba giờ chiều, không biết từ lúc nào Huyên Huyên đã chen chúc ngủ ở bên cạnh cô, gương mặt đang vùi trong ngực cô.

Cẩn thận di chuyển cơ thể, cô dự định đi làm cơm trưa, nô đùa lâu như thế, lại ngủ mấy tiếng đồng hồ, một lát tỉnh lại chắc chắn là cô bé sẽ đói, vừa mới mang dép thì điện thoại liền vang lên.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cô cầm lấy điện thoại di động, dãy số trên màn hình không ngừng phát sáng, dù không lưu tên, nhưng mà số điện thoại này cực kỳ quen thuộc, là của Thẩm Thiên Canh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình, ngón tay hơi chạm vào nó, cô không nghe máy mà lại cứ để nó vang lên tự do, sau đó màn hình dần dần tối xuống.

Trôi qua không được bao lâu thì điện thoại lại vang lên một lần nữa, cô ấn nút im lặng, ném điện thoại di động qua một bên, đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng đợi đến lúc trở về thì màn hình vẫn còn đang phát sáng, lông mày nhíu chặt lại thành ba đường thẳng ở trên trán, cô nghe điện thoại.

“Tôi đang chờ cô trong một quán cà phê dưới chung cư của Hoài Dương, nếu cô không có thời gian xuống đây, vậy thì để tôi đi lên chung cư của Hoài Dương.”

Vừa mới nói xong thì điện thoại liền cúp máy, lông mày Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu chặt thêm.

Gọi Huyên Huyên dậy, hiển nhiên là cô bé này vẫn còn chưa ngủ đủ, cằn nhằn không chịu dậy, cô ôm cô bé đi vào trong phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Quán cà phê cách chung cư không xa, chỉ đi có vài bước mà thôi, vừa mới bước vào thì nhân viên phục vụ liền dẫn cô đi vào phòng, quả nhiên là Thẩm Thiên Canh đã đợi lâu rồi.

Nhìn thấy Huyên Huyên, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh có mấy phần hòa hoãn, ôm lấy cô bé trêu chọc một chút rồi lại giao cho nhân viên phục vụ để bọn họ đưa cô bé đến khu vui chơi dành cho trẻ con.

Bình luận

Truyện đang đọc