Bức ảnh thứ hai lại là, tay của Diệp Giai Nhi đặt lên cánh tay của người đàn ông, hai má hơi ửng đỏ, rõ ràng là uống khá nhiều, hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy đi vào phòng.
Dường như là cố ý, bên cạnh hai bức ảnh này đều có một bức ảnh của Thẩm Hoài Dương, tạo ra sự tương phản rõ ràng và chói mắt.
Điều này chắc chắn đã khiến cơn tức giận trong lòng Tô Tình bộc phát ra, thậm chí khuôn mặt thanh tú của bà ta còn có chút méo mó.
“Điện thoại đâu, tôi gọi điện thoại cho Hoài Dương.
” Khuôn mặt bà ta tràn đầy sự tức giận, sau đó dường như nhớ đến điều gì đó: “Bỏ đi, đợi nó trở về rồi nói!”
Đúng là không có một chút giáo dục nào, mặt mũi của nhà họ Thẩm đều bị cô làm mất sạch rồi!
Cầm túi, bà ta nói với người làm: “Bảo tài xế lái xe ra, tôi muốn đi đến một nơi.
”
Thẩm Hải Băng cũng không hỏi nhiều, lấy lại tờ báo, đặt bên cạnh, dịu dàng nói: “Chị dâu, có thể đây chỉ là hiểu nhầm thôi, chị đừng nóng nảy.
”
Nhưng, lúc này Tô Tình sao có thể nghe lời khuyên của cô ta chứ, quay người, mang theo cơn tức giận, đi ra khỏi phòng khách.
….
Đến giờ ăn trưa, Điền Quốc Gia gọi điện thoại đến, muốn nói chuyện với cô về việc học của cháu mình, Diệp Giai Nhi vui vẻ đồng ý.
Con người Điền Quốc Gia không tồi, hơn nữa cũng đã giúp đỡ cô mấy lần, cô không có lý do để từ chối.
Hai người hẹn gặp ở một quán ăn Tây Nam đối diện trường học, đến khi Diệp Giai Nhi vội vàng đi đến, Điền Quốc Gia đã đợi ở đó, bên cạnh anh ta còn có một cậu bé khoảng 14, 15 tuổi.
Nhìn thấy cô, Điền Quốc Gia khẽ vỗ vai cậu bé: “Gọi dì.
”
Cậu bé lại có chút nghịch ngợm: “Rõ ràng là chị, không phải dì.
”
Diệp Giai Nhi cười, ngồi xuống phía đối diện hai người họ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua.
Cô bảo Điền Quốc Gia chọn, nhưng anh ta lại từ chối, liên tục đùn đẩy, nhân viên phục vụ vẫn đứng đợi ở bên cạnh, cứ đùn đẩy như này cũng không phải là cách.
Sau khi hỏi khẩu vị của hai người, cô ta chọn thịt nấu nước sôi, măng tây xào, cà tím om xì dầu, còn có khoai tây sợi xào.
“Năm nay thằng bé lên lớp 7, học không giỏi cũng không kém, trên trung bình, muốn thi đỗ vào trường cấp ba số một thành phố S sợ là có chút khó, biết tớ có quen biết với cậu, nên ba mẹ thằng bé muốn nhờ cô Diệp giúp đỡ, kèm thằng bé học tập, tiền lương sẽ trả theo lương của gia sư, mỗi ngày một tiếng là được rồi.
”
Anh ta đã lên tiếng, Diệp Giai Nhi đương nhiên cũng ngại từ chối, mỉm cười đồng ý: “Được, tiền lương thì không cần đâu.
”
Là bạn bè, cô nên giúp đỡ.
“Cái này không được, tiền lương nhất định phải trả, cậu đừng từ chối, nếu không, sau này tớ thật sự rất ngại nói chuyện với cậu.
” Vẻ mặt Điền Quốc gia vô cùng kiên định.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng chỉ có thể gật đầu: “Mau ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.
”
Có vẻ đứa bé rất thích ăn thịt nấu nước sôi, vẫn luôn chỉ ăn thịt nấu nước sôi.
Điền Quốc Gia cười, có chút muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngại không dám nói.
Diệp Giai Nhi nhìn ra được, nói: “Quốc Gia, có phải cậu có chuyện gì muốn nói?”.