CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1457

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu rồi xoa tóc cậu: “Con đói bụng chưa?”

Sau khi sinh, chất tóc của cậu bé không tốt lắm, vừa vàng vừa mỏng.

Cô tưởng là vì khi mang thai, cô đã ăn phải thứ gì đó không tốt hoặc là đồ ăn quá thiếu dinh dưỡng. May mà bây giờ, tóc cậu đã vừa đen, vừa dày vừa bóng.

Cậu bé ôm bụng gật đầu: “Con đói rồi, trưa nay ở trường ăn bánh chẻo nhân hẹ. Con thấy vị cứ kỳ kỳ nên không thích ăn, con thích ăn bánh chẻo nhân ngó sen thịt heo mẹ làm nhất.”

Nghe thế, tay Đường Tiểu Nhiên khựng lại, không nhịn được mà thả hồn miên mang.

Ai gặp Cảnh Hiên đều nói, cậu bé chỉ giống cô mỗi mắt và miệng.

Còn lại đều giống ba, dáng vẻ cứ như một khuôn đúc ra vậy.

Thực ra, không chỉ giống nhau về ngoại hình mà khẩu vị và thói quen cũng di truyền từ Tô Chính Kiêu.

Hành, gừng, tỏi, còn có cả hẹ, chỉ cần hơi có mùi một chút, anh ta đều không ăn.

Sau khi hỏi ba bốn lần mà không nghe thấy câu trả lời của mẹ, cậu ta liền nắm lấy tay Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ đang nghĩ gì thế?”

Đường Tiểu Nhiên hoàn hồn, cô lắc đầu: “Con ngoan ngoãn làm bài tập đi, mẹ đi chuẩn bị bữa tối.”

Cảnh Hiên gật đầu, hình như lại nghĩ gì đó, cậu ngẩng mặt: “Mẹ ơi, tối nay ba có đi không?”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Mẹ không biết, con tự hỏi ba đi, chắc là sẽ đi.”

Tô Chính Kiêu rất ít khi ở lại nơi này, một năm cũng chỉ ở được vài ngày.

Cảnh Hiên hơi thất vọng cúi đầu.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng xoa đầu con.

Chỉ trách cô không có năng lực khiến Tô Chính Kiêu thích mình, làm liên luỵ tới con.

Bữa tối rất thanh đạm. Cô nấu cháo, làm hai món ăn, còn hầm cho Cảnh Hiên một bát canh xương.

Cậu còn nhỏ, lại bị xe tông trúng chân, cần phải bồi bổ kỹ lưỡng.

Đến khi cô chuẩn bị xong bữa tối, Tô Chính Kiêu vẫn chưa tắm xong.

Cô do dự một hồi rồi bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.

Bên trong, Tô Chính Kiêu có chút mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

“Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hay là anh ăn chút đi?” Đường Tiểu Nhiên thận trọng hỏi.

“Cút!”

Anh ta gầm lên, để nước lạnh lướt trên người, hai mắt nhắm nghiền, lòng lại nặng trĩu.

Anh ta biết rằng, anh ta được thả ra ngoài chắc chắn là nhờ Hoắc Đình Phong. Khi đó anh bị sảng mới làm chuyện như thế!

Nếu không nhờ lòng tốt của Thân Nhã thì cả hai người đã chết trong căn nhà gỗ đó rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tả Như Bội, lòng anh ta liền đau khôn xiết. Anh không thể quên được dáng vẻ khi chết của cô ấy, đó mãi là vết sẹo trong lòng anh.

Nếu ngay từ đầu, anh không đưa xấp ảnh đó cho mẹ Hoắc thì bà cũng không đi tìm cô. Nếu vậy, kết cục liệu có khác đi không?

Bên ngoài phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc