CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Cô không phải người quá si tình, nhưng lúc này lại rõ ràng có chút si tình, không nỡ.

Tiết dạy buổi chiều nhanh chóng kết thúc, nhưng lúc lên lớp, cô cứ bất giác nhìn về dãy cửa sổ cuối cùng.

Như vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên anh tuấn đó, cậu đang lười biếng úp sấp trên bàn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên người cậu.

Thậm chí, như còn có thể nghe thấy tiếng nghịch ngợm xấu xa của thiếu niên ấy, quan quan chi cưu, tại hà chi châu, yểu điệu cô giáo, học sinh hảo cầu… Cậu rời đi là để bay càng cao, cô sao có thể bẻ gãy đôi cánh của cậu.

Trên lớp còn có vài bạn học nữ cứ đuổi theo cô hỏi hành tung của Thẩm Trạch Hy, cô đều nói sự thật, cậu đã làm thủ tục thôi học, đã đi Mỹ.

Nghe vậy, mặt họ đều không che giấu được lộ ra thất vọng, họ đều không nghĩ tới, cậu lại nghỉ học!
Buổi chiều sau khi tan làm, cô lại đến chỗ gia sư, giúp cậu bé ôn tập bài học.

Thực ra, đãi ngộ cũng tính là không tệ, mỗi ngày phụ đạo một tiếng, một tháng trả sáu triệu phí gia sư.


Mà tiền lương trường học một tháng chỉ hơn chín triệu, như vậy thì có thể có mười lăm triệu, trừ tiêu dùng cần thiết mỗi tháng, có thể dư lại bảy triệu rưỡi.

Cô đặt một mục tiêu cho mình, một năm trả cho Thân Nhã chín mươi triệu, rồi sẽ có ngày trả hết.

Hôm nay dạy tiếng Anh, tiếng Anh của cậu bé rõ ràng không tốt, ngữ pháp cũng sai, hơn nữa từ vựng căn bản không nhớ.

Cho nên, tốn thêm chút thời gian, đợi sau khi kết thúc, đã gần hai tiếng, chín giờ rồi.

Ba mẹ cậu bé vô cùng nhiệt tình, muốn giữ cô lại ăn tối, cô từ chối, vội nói không cần, lại muốn lái xe đưa cô về nhà, cũng bị cô uyển chuyển cự tuyệt, giờ này vẫn còn xe buýt.

Quả thật cũng là chuyến xe buýt cuối cùng, không chen chúc như ban ngày, rất yên tĩnh, tính cả cô, trên xe tổng cộng chỉ có năm người.

Hơn mười giờ, xe dừng trước trạm, cô xuống xe, làn gió lạnh xộc tới khiến cô không nhịn được rùng mình.

Mười giờ đêm tháng chạp lạnh lẽo đương nhiên không thể so với ngày hè, trên đường ngoại trừ xe thì không có người đi đường.


Băng qua đường, cô đi vào đoạn đường nhất định phải đi qua để về tiểu khu dân cư, con hẻm tối mà dài.

Mặc dù đã nói với chủ nhà, nhưng đèn đường nơi này vẫn không đổi, rất dài, rất hẹp, rất tối.

Đi ở phía trước, trong lòng cô không biết tại sao có chút hoảng loạn, xung quanh vừa tối vừa âm u, lại im lặng không một tiếng động như vậy.

Bỗng nhiên, chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, tiếng bước chân rất rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác của cô.

Thế là, cô càng đi càng nhanh, bước chân cũng ngày càng lớn, khóe mắt khẽ liếc, nhìn về phía sau, sợ đả thảo động xà.

“Cô ta một mình, mau cản cô ta lại!” Sau lưng truyền tới giọng nói thô lỗ của đàn ông.

Trái tim vốn bình tĩnh thoáng chốc nảy lên điên cuồng, Diệp Giai Nhi cắn răng, nhanh chóng chạy về phía trước, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào hú.

Nhưng mà, tên kia căn bản đã có mưu tính từ trước, giọng đàn ông vừa rơi xuống, trước mặt cô đã xuất hiện vài tên lưu manh.

Chỉ có thể dừng bước, cô cắn răng, thân thể bị ép không ngừng lùi về phía sau, lòng bàn tay vừa rồi vẫn còn lạnh lẽo, lúc này đã thấm ra mồ hôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc