CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 527

“Tớ không còn yêu anh ta nữa.” Diệp Giai Nhi phản bác.

“Giai Nhi, ánh mắt không lừa được người đâu, tớ quen biết cậu bao nhiêu năm rồi, người khác không nhìn ra, nhưng sao tớ lại không nhìn ra được? Cậu đối với anh ta ít nhiều gì cũng còn chút tình cảm, tình cảm anh ta dành cho cậu thì vừa nhìn là đã thấy.

Chỉ là trong cuộc hôn nhân trước đây rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ấm ức thì chỉ có cậu mới biết, những gì người khác thấy cũng chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, những khổ đau cay đắng trong đó, chỉ có bản thân mình.

Thực ra, Điền Quốc Gia cũng khá tốt, ở bên anh ta, cậu cũng sẽ yên tâm cả đời … ”

“Tớ nhận ra, suy nghĩ của cậu ngày càng trở nên chín chắn hơn rồi.”

“Mọi thứ xung quanh đều đang thay đổi, mọi người cũng đang thay đổi, không thể nào không thay đổi được, đều sẽ thay đổi hết thôi.”

“Tớ kết hôn với Điền Quốc Gia, lúc đó mời cậu uống rượu mừng.”

“Được.” Nói xong câu này, trong lòng cô đã nói ra quyết định rồi.

Ở bên kia.

Trên hành lang nhà vệ sinh, Trần Vu Nhất bấm điện thoại, giọng nói của anh bất giác trở nên nhẹ nhàng: “Đến khách sạn nghỉ ngơi chưa?”

“Đến rồi, vừa tới, hôm nay đi thành phố L, cảnh sắc thật sự rất đẹp.” Bên đó truyền đến giọng nữ dịu dàng, e ấp yếu đuối, nhưng lại có sự quật cường kỳ lạ.

“Còn tiền thì sao, đã nhận được chưa?”

“Em chưa có xem, anh không cần chuyển tiền tới nữa đâu, bệnh của em đã gần khỏi rồi, có thể tự kiếm tiền rồi, anh đã nhận được món quà em gửi qua đường bưu điện cho anh chưa? Rất rẻ, nếu như anh không thích, thì nhìn một cái rồi quẳng đi là được.”

Trần Vu Nhất nhướng mày, trở lại vẻ cà lơ phất phơ trước đây: “Kêu một tiếng anh trai đi, anh sẽ nói với em là đã quẳng hay chưa.”

“Không cần, số lần anh gạt người quá nhiều, lần này em tuyệt đối sẽ không tin anh nữa, Trần Vu Nhất!”

“Ai ya, lại dám gọi thẳng tên họ rồi, ai cho em mượn lá gan vậy, mau kêu anh trai.”

“Hôm nay em mới đi sở thú, đương nhiên vua hổ muôn thú đã cho em mượn lá gan rồi…” Tuy là nói như vậy, nhưng tới cuối cùng, cô ta vẫn gọi một tiếng: “Anh trai.”

“Không có quẳng, đeo trên cổ tay này, đích thực là có hơi xấu, có chút không bắt mắt, nể mặt em lựa chọn tỉ mỉ, bổn thiếu gia cũng sẽ nhận.”

“Dẻo mồm, thật sự không cần tiền nữa đâu, qua khoảng thời gian nữa em sẽ về thành phố S, phải chuẩn bị đồ đạc đây, cúp máy nhé.”

Trần Vu Nhất nở nụ cười, trong đó mang đầy ẩn ý: “Lúc về tới nhớ gọi điện thoại, anh trai sẽ đến đón em.”

“Được rồi, cúp máy đây, tạm biệt, Vu Nhất.” Câu cuối cùng cô ta gọi rất nhẹ nhàng, như là chứa đựng vô số nỗi nhung nhớ.

“Tạm biệt.”

Khi Trần Vu Nhất quay trở lại đại sảnh, Diệp Giai Nhi đang lấy bánh ngọt cho Huyên Huyên, còn Thân Nhã thì đang ngồi trên ghế sofa một mình.

Đặt tay lên vai Thân Nhã, anh ta mở miệng nói: “Em muốn ăn gì không? Anh lấy cho em, điểm tâm, hay trái cây?”

“Lấy đại chút trái cây đi.” Thu lại suy nghĩ của mình, Thân Nhã mỉm cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc