CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1487

Chân của cô vốn không đi nhanh được, cộng thêm ba người lại đi quá nhanh, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách.

Đến khu vui chơi phần lớn đều là các cặp đôi, hoặc là một gia đình, cô là người què, còn một mình, khó tránh sẽ thu hút ánh mắt khác lạ.

Cô chịu đựng, khiến mình không nhìn thấy, từ từ đi từng bước.

Đột nhiên, Tô Chính Kiêu bỗng dừng bước.

Ánh mắt vô tình quét qua người phụ nữ đang cúi đầu bị bỏ lại đằng sau, ánh mắt của anh tối tăm.

“Hai người muốn uống gì không?”

Anh đứng tại chỗ, hỏi Bạch Tình và Cảnh Hiên.

Hai người lắc đầu, đều nói không khát.

Tô Chính Kiêu vẫn kêu hai người đợi, sau đó quay người đi tới bên cạnh Đường Tiểu Nhiên, giọng điệu không vui: “Cô dám đi chậm hơn nữa không?”

Tuy những ánh mắt khác thường của người xung quanh không khiến Đường Tiểu Nhiên xót xa, nhưng một câu này lại đâm thẳng vào tim cô.

Để che đậy sự khác thường của cảm xúc, cô cụp mắt, nhìn mặt đất: “Tôi không đi nổi, cũng không thể chơi, ba người đi đi, tôi đợi ba người ở quán cà phê—”

“Khu vui chơi là cô bảo đến, người muốn rời đi cũng là cô, cô cố tình chơi tôi, có phải không?”

Đường nét Tô Chính Kiêu sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.

Đường Tiểu Nhiên hơi nâng cao âm lượng: “Một người què như em sao mà chơi? Ba người chơi khá vui, em đi chỉ tăng thêm phiền phức.”

Tô Chính Kiêu nhíu mày, lệ khí trong mắt tản ra, kéo cổ tay của cô đi về phía trước.

Đường Tiểu Nhiên chợt sững người.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bóng lưng săn chắc dày rộng của anh.

Tô Chính Kiêu đang lôi tay của cô, đi về phía trước.

Trong lòng nói không ra cảm giác gì cả, so với vừa rồi, ấm áp hơn không ít, cơn đau nhói cũng đang dần dần biến mất.

Loại người như cô, người khác chỉ cần cho một chút ngọt thì sẽ cảm thấy rất ngọt.

Cúi đầu, Đường Tiểu Nhiên nhìn tay của hai người nắm lấy nhau.

Khớp xương của anh rõ ràng, móng tay cắt tỉa sạch sẽ gọn gang, cầm cổ tay của cô, độ ấm nóng bỏng xuyên qua làn da đi vào trong cơ thể.

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên nảy lên, cứ nhìn mãi bóng lưng của anh.

Trước khi đi tới chỗ vui chơi cuối cùng, Tô Chính Kiêu buông tay ra, trước mặt là vòng đu quay.

Trước đây không ít lần nghe tới truyền thuyết đẹp đẽ của vòng đu quay, cô ngẩng đầu nhìn, có chút mong chờ, lại có chút chùn bước.

Cảnh Hiên nắm tay của cô: “Mẹ, chơi một cái này, có được không? Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ chơi cùng con một trò này nha!”

Trái tim dao động, lại có cái cớ vừa hay, Đường Tiểu Nhiên nói: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc