CHƯƠNG 1493
Cho nên, cô sao có thể để anh xuống nước được!
Cô lao tới, trực tiếp túm lấy cánh tay của anh: “Thứ gì rơi xuống sao?”
Nhưng cảm xúc lúc này của Tô Chính Kiêu vô cùng khô tốt, âm trầm cáu kỉnh, hít thở dồn dập.
Sự ngăn cản của cô khiến anh nổi cáu, cánh tay hất ra: “Cút!”
Bước chân của Đường Tiểu Nhiên loạng choạng, bị vứt ngồi ở trên đất.
Bước chân của anh tới gần hồ nước không có dừng lại, khi còn một bước nữa sẽ rơi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo ghê tởm lập tức quấn lấy anh.
Sau đó, Tô Chính Kiêu cảm thấy bị người ta bóp cổ, không thể hô hấp.
Cho dù như vậy, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong hồ nước.
Nhìn từ bóng lưng, cơ thể đã đang căng cứng run rẩy.
Chỉ cần là chuyện Tô Chính Kiêu quyết định phải làm, tuyệt đối không có khả năng quay đầu!
Hít thở sâu, Đường Tiểu Nhiên rảo bước đi tới, hai tay dùng sức đẩy anh ra, cô chới với bèn nhảy vào trong hồ nước.
Bạch Tình sững người.
Tô Chính Kiêu ổn định cơ thể, cũng hiếm khi đứng ngây ra đó.
Ở trong nước, Đường Tiểu Nhiên nhìn sang anh, mở miệng: “Thứ gì rơi xuống?”
Kéo lại dòng suy nghĩ, cảm xúc tức giận của Tô Chính Kiêu không có thu liễm chút nào, ngược lại càng điên tiết hơn, trực tiếp gầm lên với cô: “Đường Tiểu Nhiên, cô đây là đang làm gì?”
“Rốt cuộc là thứ gì! Trong nước quá lạnh, em không kiên trì được bao lâu, điều bây giờ anh có thể làm chính là tiết kiệm thời gian cho em!”
Đường Tiểu Nhiên cũng đã xác định chủ ý.
Cách mặt hồ hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Tô Chính Kiêu thỏa hiệp, nói cho cô thứ rơi xuống, còn cả vị trí.
Hít sâu một hơi, Đường Tiểu Nhiên kìm nén.
Sau đó lặn vào trong nước, mặt hồ có bọt nước sủi lên, không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tia đỏ ngầu trong mắt đang tan đi, Tô Chính Kiêu lập tức gọi điện cho nhân viên.
Nước không phải quá sâu, nhưng bùn lắng rất sâu.
Nhìn không rõ phía trước, cô dứt khoát nhắm mắt lại,
Đêm khuya lạnh lẽo, nhiệt độ trong nước đương nhiên không thể chịu đựng được, lúc đầu còn tốt, thời gian lâu dần, hàn ý lạnh thấu xương bắt đầu chui vào cơ thể.
Trên mặt nước không có chút động tĩnh gì, Tô Chính Kiêu buồn bực châm một điếu thuốc.
Chân dần dần mất cảm giác, Đường Tiểu Nhiên biết, cô buộc phải nhanh chóng kết thúc!
Nếu không đợi tới khi chân co rút muốn rời đi thì chắc chắn đã muộn!
Vòng tay, vòng tay, vòng tay…
Cô thầm đọc trong lòng, tăng tốc tìm kiếm.
Trên bờ, Tô Chính Kiêu đi qua đi lại, hút hết điếu này đến điếu khác, rủa thầm, còn chửi bậy thành tiếng: “Mẹ kiếp!”