CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



“Buông tay! Tôi không cần cô cứu, không cần cô ở đây giả người tốt, mới vừa rồi ở trên vách núi chỉ hận không thể để tôi bị mấy tên kia làm nhục, lúc này lại làm bộ hành động như người tốt, Diệp Giai Nhi, cô không tự mình thấy ghê tởm sao?”
Những việc xảy ra trên núi kia, Thẩm Hải Băng cô ta tuyệt đối sẽ không quên!
Tuy khát khao sống rất mạnh mẽ, nhưng Diệp Giai Nhi cuối cùng thì vẫn là một cô gái, dù là thể lực, hay là lực cánh tay cũng có hạn, hơn nữa, lúc này còn mang thai năm tháng!
Bàn tay đang giữ lấy vách đá kia, chỗ khớp xương đã trắng bệch, còn mấy chỗ khác thì xanh tím, sức lực của cô đang dần trôi đi, cánh tay giống như trật khớp vậy không có cảm giác, tay đang giữ lấy Thẩm Hải Băng cũng dần buông lỏng…
Lại nghe thêm mấy lời kia của cô ta, Diệp Giai Nhi cuối cùng giận dữ hét lên: “Cô! Có thể im lặng trong chốc lát không!”
Lần này, ý định thật sự của cô ta cũng lộ ra, Thẩm Hải Băng cười lạnh: “Có bản lĩnh, lúc này cô buông tôi ra đi!”
“Cô cho rằng tôi không dám sao?”
Câu nói của cô thật ra chỉ là muốn dọa Thẩm Hải Băng, muốn cô ta im lặng!
Nhưng cánh tay trái đang kéo Thẩm Hải Băng của cô cũng dần đuối sức, mất cảm giác, rốt cuộc hết sức chống đỡ, thật sự đang dần buông lỏng ra…

Sau đó, chỉ nghe một tiếng la chói tai vang vọng, Thẩm Hải Băng thẳng tắp rơi xuống …
Nghĩ sao Diệp Giai Nhi cũng không ngờ kết quả là như vậy, cô cũng là phụ nữ, cô cũng sẽ cảm thấy mệt, cũng sẽ kiệt sức.

Mới vừa rồi, cô cũng không phải cố ý buông tay, mà là thật sự không thể chịu được sức nặng nữa, mãi đến lúc này, cánh tay của cô cũng đã chết lặng, không có chút tri giác, giống như là đã gãy vậy!
Trơ mắt nhìn Thẩm Hải Băng rơi xuống, cô khiếp sợ, khó chịu, áy náy không thể hình dung trào dâng, choáng váng hoa mắt!
Diệp Giai Nhi nhìn lên phía trên, cô nhìn thấy bóng dáng vội vã chạy tới của anh, tuy cách xa như vậy, nhưng cô vẫn thấy rõ ràng nỗi đau dày đặc cũng như là sự trào phúng, thất vọng, còn có thù hận trong đôi mắt anh.

Tất nhiên anh sẽ cho rằng là cô cố ý buông tay!
Mà thật ra, cũng không thể phủ nhận, đúng thật là cô đã buông tay, dù cho cô có ngàn vạn lý do, nhưng buông tay là sự thật không thể chối bỏ!
Khi anh còn cách cô vài bước, cánh tay trái đang nắm lấy vách đá của cô dần trượt xuống, ngay cả hai chân cũng run rẩy không thể trụ lại.


Nhưng cảnh tượng như vậy, Thẩm Hoài Dương căn bản nhìn không tới, thứ duy nhất anh có thể thấy là gương mặt Diệp Giai Nhi lộ ra sau vách núi.

Lúc này, trong lòng Diệp Giai Nhi biết rõ mình đã không có đường lui.

Cô tận mắt thấy hai tay vô lực, bất lực buông ra, cũng tự mình cảm giác được chỗ hõm cô đang đặt chân trượt đi, rốt cuộc không có chỗ bám.

Thật ra, cô cũng sợ chết, nếu không cũng sẽ không bám trụ vách núi lâu như vậy, nhưng mà lúc này thể lực của cô đã tới cực hạn, không thể chống đỡ thêm.

Cảm thụ nỗi sợ kia đánh úp tới, Diệp Giai Nhi nhắm mắt lại, cắn răng, run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối, cô cũng không mở miệng xin anh cứu.




Bình luận

Truyện đang đọc