CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1476

Người đàn ông mặc vest xám nói: “Cô ta tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất tối nay, nhưng không bao gồm đôi chân.”

Ngồi ở một bên, người phụ nữ tính cách cao ngạo không vui.

Cô ta hừ lạnh: “Coi một người què thành người phụ nữ đẹp nhất sảnh tiệc, ánh mắt của anh có phải có vấn đề không?”

Những lời bàn tán lọt vào tai, ánh mắt sắc bén đâm vào lưng, Đường Tiểu Nhiên ngồi mà bất an.

Ánh mắt của cô luôn nhìn về phía cầu thang, mang theo hy vọng và mong chờ, hy vọng Tô Chính Kiêu xuất hiện.

3 phút, 5 phút, 15 phút…

Anh mãi không xuất hiện, ánh mắt của Đường Tiểu Nhiên cuối cùng trở nên ảm đạm, lời bàn tán bên cạnh quá lớn, cô đã không muốn nghe tiếp nữa.

Đứng dậy, cô muốn vào nhà vệ sinh cho thoáng gió.

Một người phụ nữ cũng đứng dậy theo, cô ta cao ngạo giống như con khổng tước.

Khi hai người lướt qua vai nhau, người phụ nữ đột nhiên bước nhanh hơn, đôi giày cao gót cố ý giẫm lên chiếc váy dài của Đường Tiểu Nhiên.

Hai chân của Đường Tiểu Nhiên chợt quấn lại, trực tiếp ngã ra sàn.

Trong nháy mắt, xung quanh có vô số cặp mắt nhìn cô.

Đường Tiểu Nhiên không muốn xấu mặt ở trường hợp này.

Cô đưa tay về phía chiếc bàn bên cạnh, muốn vịn vào để đứng dậy.

Tuy nhiên, cô mới chống người đứng dậy, người phụ nữ đằng sau lại cố ý giẫm một cước.

Đường Tiểu Nhiên ngã mặt ra sàn, cùng lúc còn có một bàn rượu vang cũng rơi xuống.

Trên váy, trên mặt, dính đầy rượu vang, thậm chí còn có vài ly rượu rơi vào váy của cô, rượu vang theo đó mà chảy xuống.

Cô của lúc này, giống như một chú hề, vô cùng nhếch nhác.

“Trời ạ!” Người phụ nữ bịt miệng, cố ý thốt lên một tiếng: “Cô sao không cẩn thận như vậy chứ?”

Ánh mắt xung quanh vừa chê bài vừa ghét bỏ.

Không ai giúp cô, chỉ nhìn kẻ què như cô nhếch nhác như vậy, cố ý xem trò hay.

Đường Tiểu Nhiên cũng không trông mong có ai giúp cô.

Sắc mặt của cô trắng bệch, ly rượu trên váy đều rơi xuống.

Trên sàn có rượu vang, quá trơn, không dễ đứng dậy.

Cô cắn môi, ở trước mặt những người đó, hai tay chống lên mặt đất, quỳ gối, từng chút đứng dậy.

Cuối cùng, xung quanh có người không nhìn được nữa, đi tới đỡ cô.

Đường Tiểu Nhiên đã từ chối, cho dù tư thế có khó khăn, cô cũng cảm thấy mình có thể đứng dậy, ở vị trí trái tim đau như dao cắt.

Cuối cùng, cô đã đứng dậy được.

Người phụ nữ giả tạo nói: “Xin lỗi, tôi không phải là cố ý, chỉ có điều, người què vẫn nên bớt ra ngoài thì hơn, dù sao đi lại không tiện.”

“Người què là đi lại không tiện, nhưng cũng tốt hơn người mù nhiều.” Cô lau rượu vang trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc