“Cô bảo tôi buông thì tôi buông sao?” Tô Tình khinh thường, cười lạnh.
“Con nói lần nữa, buông ra!” Sự nhẫn nại của cô dần dần bị mài mòn.
“Cô dù nói hai lần nữa thì như nào chứ?”
Cuối cùng, những lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi bị kích phát, cô vòng tay ra sau, khẽ đẩy.
Lực đạo quả thật có hơi lớn, nhưng ai ngờ Tô Tình lại đứng kiễng chân ở đó, vừa đẩy như vậy, cơ thể của bà ta tương nhiên ngả về trước, trực tiếp lao về phía bậc thang.
Nếu ngã thẳng xuống cầu thang như vậy, hậu quả đương nhiên không thể tưởng tượng.
Thẩm Hải Băng đứng ở đằng sau hai người, nói thì chậm diễn ra lại nhanh, cô ta vội bước tới, đưa tay đỡ lấy cơ thể của Tô Tình, sau đó đẩy bà ta về phía lan can.
Kinh hãi, sắc mặt của Tô Tình trắng bệch túm chặt lan can, cuối cùng ổn định cơ thể, nhưng vẫn bị dọa tới mức toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Thẩm Hải Băng không có may mắn như vậy, cơ thể giống như quả bóng da, từ bậc đầu tiên trên cùng ngã xuống, mãi đến lăn hết bậc cuối cùng mới dừng lại.
Đau đớn mang tới rõ ràng không cần nói cũng biết, sắc mặt cô ta trắng bệch, cơ thể co rúm lại, nhìn trống rất đau khổ.
Diệp Giai Nhi hơi sững người, đứng sững tại chỗ, nhìn hai tay của mình.
Mà Tô Tình đã nhanh chóng phản ứng lại, vội chạy xuống cầu thang, đưa tay đỡ người Thẩm Hải Băng lên, hô lên kêu người làm gọi xe cấp cứu.
Khi trong phòng khách loạn thành một mớ, Thẩm Hoài Dương sải bước đi vào, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đầu tiên là quét qua Diệp Giai Nhi, sau đó dừng trên người Thẩm Hải Băng.
Cô giống như cục đá ngây ra tại chỗ, không dám tin mà nhìn hai tay của mình, mà Thẩm Hải Băng lại nằm lăn lộn trên sàn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hoài Dương không nói cũng biết…
Không chần chừ một giây phút nào, anh rảo bước đi tới, nhanh chóng ôm Thẩm Hải Băng nằm trên sàn vào trong lòng, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì đây?”
Tô Tình bị kinh sợ nên có hơi khó thở, nghe vậy, bà ta đưa tay chỉ về phía Diệp Giai Nhi vẫn đang đứng ngây tại chỗ: “Nó cố ý đẩy xuống.
”
Nghe vậy, mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức càng u tối hơn, giống như một vũng mực không tan, dừng trên người Diệp Giai Nhi, lạnh lùng.
Cô là muốn khiến Tô Tình buông góc áo của cô ra, không có dùng lực mạnh, nhưng sự việc rốt cuộc tại sao biến thành như này, bản thân cô cũng không rõ.
Nhưng nghe sự buộc tội của Tô Tình, cô chỉ muốn cười.
Mà đôi mắt lạnh lùng của anh cũng khiến vết thương đau đớn của cô lại xé ra một chút, ăn mòn, đau đớn vô cùng.
Có đôi lúc, thật sự không cần nói gì cả, chỉ cần một ánh mắt đủ để tổn thương người khác một cách nặng nề và đau đớn rồi…
Bước chân như gió, Thẩm Hoài Dương bế Thẩm Hải Băng lên, rảo bước đi ra khỏi phòng khách, thỉnh thoảng cúi đầu, ghé sát tai cô ta nói gì đó, giống như an ủi…
Cô lại đứng ở đó, giống như một hung thủ, không ai ngó ngàng…
Tô Tình lạnh lùng liếc qua Diệp Giai Nhi, có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà ra tay thâm độc với mẹ chồng của mình như vậy, cô sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”