CHƯƠNG 1392
Thân Nhã nhìn thời gian, đã gần mười giờ rồi: “Trên đường anh lái xe cẩn thận một chút, em ở phòng đợi anh.”
Trần Diễm An lại trêu chọc, cuộc sống bây giờ thật tốt nha, ra cửa là có tài xế chuyên trách đến đón.
Hai mươi phút sau, Hoắc Đình Phong đến phòng, trong tay còn cầm những hộp quà vô cùng tinh xảo, có ba phần.
Một phần tặng cho Trần Diễm An, một phần tặng cho Diệp Giai Nhi, cuối cùng là tặng cho Huyên Huyên.
Từ trước đến nay anh luôn tinh tế, chu đáo hơn cô, Thân Nhã cười híp mắt, lại chào hỏi, Hoắc Đình Phong đưa cho cô một chiếc áo khoác mỏng mang từ nhà họ Hoắc đến, đợi cô mặc xong, mới ôm cô đi ra khỏi khách sạn.
Trần Vu Nhất cũng không biết muốn hành hạ bản thân đến mức nào, không ăn không uống, chỉ ngồi ở đó.
Quý Hướng Không bất lực, cảm thấy anh ta đến đây chính là để k1ch thích mình, người vợ cũ mà mình yêu sâu đậm kết hôn, anh ta đến tham gia náo nhiệt làm gì.
Thẩm Hoài Dương cũng không quan tâm đến anh ta, mà ngồi trên chiếc sofa ở bên cạnh, lật xem tạp chí, lúc lật đến một trang, tay anh dừng lại, đứng dậy, đặt tạp chí trước mặt Trần Vu Nhất, rời đi, Quý Hướng Không cũng đi theo sau.
Rất lâu sau, Trần Vu Nhất mới nhìn về phía quyển tạp chí, trên đó có một đoạn.
– Có người đã từng hỏi tôi, thứ mất đi rồi lại trở về thì có cần không? Tôi nói, đã từng mất đi một cái cúc, đợi đến khi tôi tìm lại được chiếc cúc kia tôi đã đổi quần áo rồi, người với người không có ai không thể rời khỏi ai, chỉ có ai không trân trọng ai, vừa quay người đi đã là hai thế giới.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đó, căn phòng rất lớn, nhưng lại vắng vẻ, trống rỗng, ngồi ở đó, không nói lời nào.
Trở về nhà, Thân Nhã cởi áo khoác ra, Hoắc Đình Phong đi lấy bánh ngọt cho cô, trước đó cô nói muốn ăn bánh ngọt vị kiwi, màu xanh, nhìn đã muốn ăn rồi.
Thân Nhã không đợi được, cắt hai miếng, một miếng cho anh, miếng còn lại thì tự mình cầm ăn.
Nhìn cô ăn một cách hài lòng, mãn nguyện, khóe miệng Hoắc Đình Phong cong lên, ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ.
Cô sau khi ăn uống no say lại có chút lười, giống như một con mèo lười biếng cuộn tròn trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái.
“Năm ngày nữa là đến ngày diễn ra hôn lễ rồi, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nghiêng người, anh khẽ nói ở bên tai cô.
“Nhanh như vậy sao! Chỉ còn có năm ngày nữa, bây giờ em hối hận còn kịp không nhỉ?” Thân Nhã có chút buồn chán, hai tay tùy tiện nghịch cúc áo sơ mi trước ngực anh.
Anh nói: “Em cảm thấy thế nào?”
“Đương nhiên vẫn còn kịp, bây giờ là xã hội pháp luật tự do, cho dù trước hôn lễ một giây nói hối hận cũng vẫn kịp.” Suy nghĩ một lúc, cô nói.
Lông mày Hoắc Đình Phong cau lại, rất nghiêm túc lại nghiêm khắc nói: “Anh không thể chấp nhận.”
“Quyền tự chủ ở trên người em, làm như thế nào là tự do của em.”