CHƯƠNG 1172
Sau đó, Hoắc Đình Phong đi vào trong phòng tắm tắm rửa, Thân Nhã rót một ly nước ấm vừa uống vừa suy nghĩ bâng quơ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, dọa cô giật nảy hết cả mình, thuận theo âm thanh nhìn qua, điện thoại đặt trên bàn trà, là của Hoắc Đình Phong.
Cô nhìn thông báo không có ghi chú, cũng không nhận, nhưng mà điện thoại vẫn cứ luôn vang lên không ngừng.
Thấy thế, Thân Nhã mới cầm điện thoại lên đi đến gõ cửa phòng tắm: “Có người gọi điện thoại cho anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, sương mù bốc lên mờ ảo, một lúc sau giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, anh kêu cô nghe điện thoại.
Thân Nhã hơi do dự một lúc, sau đó liền nghe điện thoại, người ở đầu dây bên kia điện thoại rất cung kính, vừa mở miệng liền gọi một tiếng anh Hoắc.
Cô vừa chuẩn bị lên tiếng nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội mà đã bắt đầu nói, nghe những lời đó, thân thể Thân Nhã lại trở nên cứng nhắc.
Người kia đang nói những chuyện xảy ra trong buổi hôn lễ ngày hôm nay,
Chỉ có điều những gì mà anh ta nói là sự thật nằm phía sau…
Dùng một giọng điệu tôn kính để nói rằng anh ta nghe theo dặn dò của anh Hoắc tổ chức phóng viên như thế nào, đến hôn lễ như thế nào…
Đến lúc này, Thân Nhã mới hiểu được đám phóng viên vào ngày hôm nay là do Hoắc Đình Phong cố ý để bọn họ đi vào, là sự sắp xếp của anh.
Vậy thì giấy khám thai ở đâu ra, có phải là anh đã biết từ lâu rồi không?
Tay nắm chặt ly nước, cô đang suy nghĩ, ánh mắt của ánh sắc bén như thế, hay là đã nhìn thấu từ lâu rồi? Lại nhớ đến đoạn thời gian ngày nào cũng bắt Tiểu Trương đến đưa canh.
Thân Nhã cảm thấy chắc là anh đã biết rất sớm, có điều vẫn không mở miệng nói mà thôi.
Trong lòng của cô có một ngọn lửa đang thiêu đốt…
Lại trôi qua một lúc nữa, Hoắc Đình Phong đi ra, quay người lại, Thân Nhã cứ nhìn chằm chằm vào anh, cong môi nở một nụ cười nhạt: “Chịu mở miệng nói chuyện rồi?”
“Có phải là anh đã biết chuyện đó từ lâu rồi không hả?” Thân Nhã hỏi.
Đôi mắt thâm sâu của Hoắc Đình Phong khẽ chuyển động, sau đó lại nhướn lên: “Là chuyện nào?”
Hơi ngạc nhiên trong chốc lát, Thân Nhã nói từng câu từng chữ: “Chuyện em mang thai.”
Không hề giấu diếm bất cứ cái gì, biểu cảm của Hoắc Đình Phong rất thẳng thắn, ánh mắt trong suốt lại càng không có chút do dự, anh trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, đáy lòng nhịn không được mà dao động, thân thể Thân Nhã cũng theo đó mà run rẩy: “Tại sao lại không nói cho em biết, sao lại lừa gạt em như thế?”
Cô đang suy nghĩ là anh biết chuyện này từ lúc nào, đã che giấu cô bao lâu rồi?
“Rốt cuộc là trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, cứ làm em mơ mơ màng màng, rõ ràng là cái gì anh cũng biết mà lại không chịu nói, nhìn em giống như là một tên hề!” Cảm xúc của cô có chút kích động, càng nhiều hơn đó chính là bực bội.
Thân Nhã vừa mới nói xong, nét dịu dàng trên mặt Hoắc Đình Phong đã giảm đi đôi phần, trong giọng nói trầm thấp cũng mang theo mấy phần cảm xúc rất rõ ràng: “Về chuyện này, hình như là em giấu anh trước, Thân Nhã à…”
Anh thật sự không thích giọng điệu nói chuyện của cô như thế, mình trong mắt cô là như vậy, cố ý nhìn cô mất mặt?
Thân Nhã hít một hơi thật sâu, cảm xúc kịch liệt vẫn còn đang dao động mãnh liệt: “Anh gài bẫy em…”