CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2123

Sắc mặt Trần Diễm An càng thêm sắc bén, ngực lên xuống gấp gáp, nhìn chằm chằm vào anh: “Ăn mì ăn liền bốn ngày liền? Ha ha, sao anh không chết ở trong biệt thự đi?”

Sức khỏe của Quý Hướng Không rất suy yếu, đôi môi mỏng tái nhợt, không có cách nào nói được, chỉ không ngừng ho khẽ.

“Nếu anh muốn chết thì quay về thành phố S đi, đừng chết ở chỗ này, tránh cho đến lúc đó mẹ anh lại đổ tất cả trách nhiệm lên người tôi. Tội này quá nặng, tôi không gánh nổi đâu!”

Lời nói của Trần Diễm An vô cùng sắc bén và khó nghe: “Sau khi trở lại thành phố S, anh muốn chết thế nào cũng được, đừng chết ở xung quanh tôi!”

“Xin… Xin lỗi…” Anh khó nhọc nói xin lỗi, đôi môi mỏng tái nhợt lại khô nứt nẻ.

“Không phải xin lỗi, tôi không thích được xin lỗi như vậy. Chỉ cần sau này anh đừng tăng thêm rắc rối cho tôi nữa!”

Vào lúc này, Quý Hướng Không nói gì cũng bằng thừa, điều duy nhất anh có thể nói cũng chỉ là xin lỗi.

Ánh mắt Trần Diễm An lộ ra sự sắc bén, lạnh lùng, nói chuyện đặc biệt không khách sáo, dường như có gì khó nghe đều nói ra hết.

Quý Hướng Không luôn im lặng chịu đựng, không phản bác, không nói gì, nằm im.

Sau khi mắng đến vài phút, tức giận trong lòng đã trút ra gần hết, Trần Diễm An mới dừng lại.

Mà Quý Hướng Không vẫn giữ tư thế cũ, nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng hơi mấp máy, giọng nói trầm xuống, yếu ớt: “Có thể cho anh uống ít nước không?”

Anh lựa chọn chấp nhận tất cả những gì cô nói, hoàn toàn không chống lại, cứ lặng lẽ chịu đựng như vậy.

Trần Diễm An bỗng nhiên cảm thấy kiệt sức. Cô thấy anh cẩn thận, dè dặt như vậy, đột nhiên không biết nên nói gì hay là mắng tiếp.

Trong phòng trở nên yên tĩnh. Anh đã mấy ngày không ăn, lại mới làm phẫu thuật, cho nên giọng nói rất khàn: “Xin lỗi…”

Trần Diễm An giơ tay đỡ trán: “Người không muốn sống là anh, cần gì phải xin lỗi tôi?”

“Nói chung xin lỗi…” Trong mắt Quý Hướng Không đầy vẻ mong chờ: “Anh ở trong phòng phẫu thuật lâu như vậy, có phải em đã rất lo lắng không?”

Trần Diễm An trả lời gọn gàng và dứt khoát: “Không!”

“Không thật à? Không có chút nào sao?” Quý Hướng Không vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi tới: “Hoàn toàn không có à?”

“Anh đúng là phiền phức!” Trần Diễm An nói luôn nhưng vẫn chưa trả lời vấn đề của anh. Lúc này điện thoại di động đổ chuông, là Thân Nhã đánh tới.

Cô ra ngoài nghe máy. Thân Nhã hỏi: “Tớ nghe nói Quý Hướng Không cũng theo cậu qua nước Z à?”

“Ừ.”

“Vậy rốt cuộc trong lòng cậu nghĩ thế nào, có định tha thứ cho anh ta không?”

Trần Diễm An không nói lời nào. Thân Nhã còn muốn nói gì đó thì bị người ta cướp mất điện thoại. Giọng nói ôn hòa của Hoắc Đình Phong truyền đến: “Là tôi đây.”

“Tôi nghe ra được.” Trần Diễm An cười và nhíu mày: “Trước đây, anh chính là nam thần của tôi đấy.”

“Cảm ơn sự yêu thích của cô…” Hoắc Đình Phong nói chuyện luôn ôn hòa thản nhiên, nhưng khiến cho người ta không thể không phục: “Tôi đã nghe kể đầu đuôi câu chuyện về cô.”

Trần Diễm An cười, mắng Thân Nhã một câu bà tám.

Bình luận

Truyện đang đọc