CHƯƠNG 2220
“Tiểu nhân Tần Cối! Anh tốt nhất đừng để tôi lại nhìn thấy anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Với dáng vẻ ngu ngốc này của cô, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!”
Hạ Nhiên vừa nghe thì thật sự tức giận, hận không thể cắt anh ra thành từng mảnh, tiểu nhân Tần Cối!
Cô đành quay vào trong xe taxi và rời đi, đồng thời thề sau này nếu còn tin tưởng anh nữa, Hạ Nhiên chính là một con heo!
Nhưng ở trong mắt Thẩm Trạch Hy, cô đã chẳng khác gì một con heo!
Buổi tối hôm sau.
Thẩm Trạch Hy nhận lời mời tới quán bar, trong phòng có rất nhiều bạn bè có quan hệ tốt với anh.
Nhân viên phục vụ trong quán bar cầm rượu qua. Trang phục trên người các cô tiếp rượu không quá hở hang, chỉ có phần ngực là hơi lộ.
Hạ Nhiên vừa ngẩng đầu lên, không đề phòng nhìn thấy Thẩm Trạch Hy. Đồng tử của cô đột nhiên giãn ra, nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Trạch Hy cũng không ngờ sẽ là cô, mí mắt giật giật.
Công việc tiếp rượu tất nhiên vẫn phải tiếp tục. Hạ Nhiên cúi đầu, cố gắng không nhìn xung quanh, chỉ nhìn chăm chú vào ly rượu.
Trong một nhóm người luôn có mấy người như vậy. Mà dáng người Hạ Nhiên quả thật không tệ, trước lồi sau vểnh, bộ ngực tròn trịa lại trắng sáng, bờ mông mượt mà còn rất vểnh.
Có người nhân cơ hội sờ vài cái. Hạ Nhiên cố kìm chế cảm xúc. Mà Thẩm Trạch Hy tất nhiên cũng để ý thấy, ngón tay dài khẽ gõ xuống bàn, đôi mắt híp lại, liếc nhìn cô: “Tới đây rót hai ly.”
Hạ Nhiên rất không muốn phục vụ cho tiểu nhân Tần Cối nên không động đậy.
“Cô không nghe được tôi nói gì sao? Hay thính giác của cô có vấn đề? Hoặc cô nghe được tôi nói nhưng cố giả vờ không nghe thấy?” Thẩm Trạch Hy cầm cốc nước ấm nhấp một hớp, ung dung nói: “Tôi cảm thấy mình có lẽ cần phải nói cho Giám đốc ý của các cô biết về biểu hiện này của cô.”
Hạ Nhiên nghe vậy thì âm thầm nghiến răng. Tên Tần Cối đáng chết này cố ý! Hở tí là nắm lấy điểm yếu của cô, bắt cô phải nghe theo.
Đêm qua xảy ra chuyện đó, Giám đốc đã tức giận như vậy. Nếu hôm nay Tần Cối còn kiện cô, vậy cô còn có thể làm tiếp sao?
“Anh à, anh nói anh muốn hai ly rượu đúng không? Anh thấy tôi rót cho anh ba ly thì sao?”
Thẩm Trạch Hy bảo cô tùy ý và mỉm cười. Hạ Nhiên đi sang ngồi rót rượu, chỉ có điều kỹ thuật rót rượu này thật sự không được tốt lắm, một ly theo quần của Thẩm Trạch Hy chảy xuống, hai ly khác cũng vẩy lên người anh.
“Xin lỗi, xin lỗi, để tôi lau cho anh.” Trong lòng Hạ Nhiên âm thầm đắc ý, còn vui vẻ cười muốn lật trời, cầm khăn giấy lau cho anh.
Chỉ có điều, cô rõ ràng quên một việc…
“Cô xác định muốn sờ xuống tiếp à? Tôi thì không ngại, nhưng cô có chắc cô có thể làm tiếp không?” Anh cố ý nói, tuy không lớn tiếng nhưng người trong phòng đều có thể nghe được.
Vì vậy, ánh mắt bọn họ đều nhìn sang hai người, đương nhiên cũng không bỏ qua hành động kia.
“Cô gái này quả nhiên là không tầm thường!”
“Sếp Thẩm quả nhiên có số đào hoa.”
Thẩm Trạch Hy khẽ cười, đáp một tiếng. Đó là chuyện đương nhiên. Anh đã có thể cảm giác được cô ấy có phần không chờ được, tối hôm nay tất nhiên sẽ nóng bỏng cuồng nhiệt.