CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 2004

“Anh còn thích ăn anh đào và uống sữa tươi của phụ nữ.” – Âu Dương Tư nhướng mày với vẻ nghiêm túc.

“Lại bắt đầu tà râm đi, cắt ciu bây giờ, cắt sạch luôn.”

Vừa nói, đầu gối của Trần Diễm An không hề khách sáo huých lên.

Sau đó, Âu Dương Tư ngã trên sô pha, vươn tay che giữa hai chân mình, rống lên.

Mặc dù động tác của Trần Diễm An rất nhanh và mạnh bạo, nhưng cô không dùng chút sức lực nào, nhìn thấy bộ dạng giả vờ của anh, cô liền bĩu môi đi vào phòng ngủ.

Huyền Diệp đã ngủ rồi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.

Trái tim cô lúc này trở nên mềm mại, cô nhẹ nhàng vuốt ve, cô vén chăn bông lên ngồi vào, dỗ dành đứa nhỏ.

Buổi tối, Giang Uyển Đình gọi điện thoại cho Mộ Dĩnh Nhi: “Bên bệnh viện giờ sao rồi?”

Mộ Dĩnh Nhi nói: “Anh ấy đã ăn tối và ăn trái cây rồi, bây giờ đã đi ngủ. À phải rồi, cháu nghe nói hình như cô Trần nhận con nuôi.”

Giang Uyển Đình cũng không cảm thấy kỳ lạ, bà ta nói: “Bình thường thôi, cô ta không thể mang thai, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, nên đương nhiên phải tìm cách thôi. Tối nay cháu đừng về, sáng mai bác vào thay cho cháu.”

Mộ Dĩnh Nhi nói: “Không sao đâu ạ, cháu có thể xin nghỉ phép và mang công việc ngày mai đến đây làm cũng được. Nếu có gì không hiểu, cháu cũng có thể nhờ tổng giám đốc chỉ bảo.”

Giang Uyển Đình rất thích nghe mấy lời này, đúng là một đứa con gái hiền lành hiểu chuyện. Ngay cả những chuyện này cũng đã cân nhắc kỹ càng, quả thật không tệ.

Sau đó bọn họ trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Sáng hôm sau.

Sau khi Trần Diễm An thức dậy, cô gọi cho Quý Hướng Không: “Đã phẫu thuật xong chưa?”

Chỉ là một câu nói đơn giản thôi nhưng Quý Hướng Không cũng cảm thấy rất vui rồi: “Phẫu thuật hôm qua, bác sĩ nói đã mổ viêm ruột thừa, chỉ là…”

Anh còn chưa kịp nói hết lời, Trần Diễm An đã mở miệng cắt ngang lời anh: “Hai ngày tới trích chút thời gian đến tòa án xử lý chuyện ly hôn, hoặc anh bảo người của tòa án đến bệnh viện, tôi sẽ tới đó.”

Quý Hướng Không im lặng không nói một lời.

Đầu dây bên kia, Trần Diễm An dứt khoát cúp máy.

Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh bỗng dưng lặng như tờ.

Mộ Dĩnh Nhi cảm nhận được, nhưng cô ta không chọn lên tiếng vào thời điểm nhạy cảm này mà vẫn ngồi im lặng làm việc.

Thân hình thon dài dần tuột xuống, Quý Hướng Không tựa nửa người vào đầu giường, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ gì đó.

Cô rất quyết tâm ký đơn ly hôn, anh không thể thay đổi được cục diện, nhưng anh…

Buổi chiều, Giang Uyển Đình đến bệnh viện: “Mẹ nghe nói Trần Diễm An nhận con nuôi, phải không thế?”

“Mẹ nghe ai nói thế?”

Quý Hướng Không ngước mắt nhìn bà ta.

Tròng mắt xoay chuyển, Giang Uyển Đình nói: “Mẹ nghe Vu Nhất nói thế, hơn nữa cũng đâu phải tin tức bí mật gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc