CHƯƠNG 439
“Lưu manh, vô liêm sỉ!” Diệp Giai Nhi cắn răng, thấp giọng mắng.
“Cô Diệp biết tôi đang nhìn cái gì mà lại nói tôi lưu manh, vô liêm sỉ hả?” Anh cong đôi môi mỏng, khẽ cười gian xảo, ngân dài âm cuối: “Nếu như cô Diệp đã có thể nghĩ đến phương diện đó, đương nhiên cũng… chậc chậc…”
Cô trực tiếp ném chùm nho ở trong tay vào anh, không hề lưu tình chút nào.
Nhưng mà dáng người cao cao của Thẩm Hoài Dương lại nhanh nhẹn né qua bên trái là đã có thể tránh thoát, chùm nho liền rơi vào trong tay, ngay trước mặt cô, anh ngắt quả nhỏ bỏ vào trong miệng mình.
Lúc này, Huyên Huyên mặt mũi đầy mồ hôi chạy đến chỗ bọn họ, đưa tay kéo Diệp Giai Nhi: “Mẹ ơi, nhanh tay đi gói nho thôi.”
Lạnh lùng đảo mắt nhìn người đàn ông, Diệp Giai Nhi lau mồ hôi trên mặt Huyên Huyên rồi đi cùng với cô bé.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn hai bóng người tinh tế, mảnh mai, khóe môi dần dần cong lên, quay người lại đi tính tiền.
Sau đó, hết thùng này tới thùng nho khác được đặt ở sau xe, ba người ngồi lên xe rời khỏi vườn nho, hoàng hôn đã dần dần kéo đến.
Nho ba người hái được không ít, có khoảng chừng bảy tám thùng.
Đúng là bảy tám thùng nho có hơi nhiều, nhưng mà Huyên Huyên vẫn kêu la ầm ĩ chỉ muốn ủ rượu nho, cho nên cũng hái nhiều hơn một chút.
Với lại còn mang theo một hộp nho khô không hạt, Huyên Huyên nói nho khô không hạt ăn dễ hơn, bởi vì không cần phải nhả hạt.
Mặt trời tháng bảy nóng nhất, cứ chạy đi chạy lại cả ngày dưới ánh mặt trời, Diệp Giai Nhi nghe thấy giọng nói của cô bé có hơi không đúng, lấy một bình nước ra kêu cô bé từ từ uống.
Đúng là khát lắm rồi, hai tay Huyên Huyên giơ bình nước lên uống mấy hớp, trong chớp mắt, một bình nước suối chỉ còn lại có nửa bình.
Đưa nửa bình nước còn lại cho Diệp Giai Nhi, bé trực tiếp ngồi lên ghế ở phía sau, cái bụng nho nhỏ ưỡn ra phía trước, nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ ơi, con muốn đi ngủ.”
“Ngủ đi.” Vừa nói, cô vừa chủ động ôm Huyên Huyên vào trong ngực, như thế này có thể để bé ngủ thoải mái, dễ chịu hơn.
Chỉ cần là vừa đến mùa hè, cho dù ở trường học hay là ở nhà, ngày nào Huyên Huyên cũng sẽ ngủ trưa. Ngày hôm nay ngay cả nhắm mắt mà cũng không nhắm được chút nào, đúng là bé đã buồn ngủ lắm rồi.
Quả nhiên, mắt vừa mới nhắm lại chưa được mấy phút thì Huyên Huyên đã ngủ vô cùng thơm ngon, với lại phơi nắng cả ngày, gương mặt đỏ hây hây.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mịn màn, Diệp Giai Nhi cảm thấy lòng mình bình tĩnh, thỏa mãn.
Qua một lúc, cô cảm thấy hai chân run lên, tê dại, không dám cử động, thế là đành phải đặt Huyên Huyên vào ghế ngồi giữa hai người.
Một lát sau xe liền chạy vào thành phố S, sau đó xe đậu trước cửa khách sạn mà Diệp Giai Nhi ở.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cánh tay thon dài của người đàn ông đã ôm lấy Huyên Huyên, sau đó giao cho tài xế ở phía trước, thấp giọng nói: “Bế cô chủ nhỏ đi đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tài xế ôm lấy bé nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, sau đó ngồi lên chiếc taxi ở bên đường rồi đi khỏi.
“Thẩm Hoài Dương, cái tên khốn nạn này!” Rốt cuộc Diệp Giai Nhi cũng đã bị chọc giận, giống như là một con sư tử đang nổi đóa, hai tay hung hăng đâm vào ngực anh.