Sau đó, không biết là đối phương nói cái gì, sắc mặt của anh bỗng nhiên lại thay đổi, tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, tay trái đang cầm tay lái có hơi nổi gân xanh: “Chắc chắn không, ừm… biết rồi…”
Diệp Giai Nhi bị sắc mặt đột nhiên thay đổi của anh làm cho giật mình kêu lên, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc như thế, vừa lo lắng lại vô cùng lạnh lẽo.
Trong lòng của cô siết chặt, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Anh không để ý tới cô, hai tay nắm chặt lấy tay lái, đột nhiên lại giẫm mạnh thắng xe, giọng nói lạnh lẽo: “Xuống xe, gọi xe về đại viện.
”
“Vậy còn anh?” Sắc mặt của anh không tốt cho lắm, cô sợ là có chuyện gì xảy ra.
“Đến huyện Thiểm một chuyến, sau đó trực tiếp về thành phố S, nếu như không muốn ở lại Kinh Đô thì tự mình đặt vé máy bay về đi.
” Giọng nói của anh vừa nhanh lại vừa quả quyết.
“Được, tôi biết rồi.
”
Diệp Giai Nhi không hỏi nhiều, cầm lấy mấy cái túi hàng cao cấp lập tức bước xuống xe, sợ là làm chậm trễ thời gian của anh.
Nhìn sắc mặt anh, có lẽ là chuyện xảy ra không phải là chuyện nhỏ.
Mới bước xuống xe, cô còn chưa kịp đứng vững thì chiếc xe màu đen đã như mũi tên thoát khỏi dây cung, bay thẳng ra ngoài, mang đến một trận gió lạnh lẽo.
Không nhịn được mà rùng mình một cái, Diệp Giai Nhi đứng ở bên đường chờ xe taxi.
Nhưng mà, thời tiết buổi tối thật sự rất lạnh, cộng thêm bông tuyết đang tung bay, trên mấy chiếc xe taxi đều đầy khách.
Lạnh đến nỗi run lên cầm cập, đợi khoảng ba mươi phút, vất vả lắm mới có thể bắt được một chiếc xe.
Sau khi ngồi lên xe taxi, thân thể của cô vẫn không ngừng run rẩy, lạnh đến nỗi đánh bọ cạp, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
“Nửa tiếng đồng hồ…” Cô hít mũi một cái, khuôn mặt lạnh cóng, không có cảm giác.
“Nhiệt độ tối nay là -10 độ, đứng trong trời tuyết hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng trách sẽ lạnh thành như thế này.
”
Lúc nói chuyện, tài xế lại nâng cao nhiệt độ ở trong xe lên một chút, kêu cô đặt tay ở trên lỗ thổi khí cho ấm áp.
Trở lại đại viện là đã hơn mười một giờ, nhưng mà đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Bà cụ còn chưa ngủ, đang ôm con mèo xem tivi.
“Bà Mục, sao người vẫn còn chưa ngủ, đã mười một giờ rồi.
” Cô nói.
Bà cụ thì mang theo vẻ mặt nghiêm túc, thở dài một tiếng với cô, ra hiệu không cần nói.
Sau đó, ánh mắt lại nghiêm túc rơi trên tivi.
Diệp Giai Nhi không biết là bà đang xem cái gì mà lại xem chăm chú như thế, sau khi kinh ngạc, cô cũng nhìn sang.
Là tin tức buổi chiều, huyện Thiểm xảy ra một trận động đất bảy tám độ richter, đa số những căn nhà đều sụp đổ, thời gian động đất là mười giờ tối.
Gương mặt nghiêm trọng, bà cụ gọi điện thoại cho Tô Tình, hỏi thăm tình huống liên quan đến Thẩm Thiên Canh.
Tô Tình nói ở bên kia không có tín hiệu, bây giờ căn bản không thể gọi điện thoại được, chỉ có thể đợi thêm một lúc nữa rồi mới gọi.
Cúp điện thoại, bà cụ nhìn ra sau lưng Diệp Giai Nhi: “Hoài Dương đâu rồi?”
“Anh ấy có việc đến huyện Thiểm một chuyến.
”
Vừa mới nói xong, Diệp Giai Nhi liền nhớ tới tin tức vừa mới được phát sóng, cô cắn môi, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Huyện Thiểm vừa mới động đất, anh liền đến đó.
Sắc mặt có hơi thay đổi, lông mày của bà cụ nhíu chặt lại với nhau: “Nó đi khi nào?”
“Hơn mười giờ, để cháu gọi điện thoại cho anh ấy thử, ở bên huyện Thiểm vừa mới kết thúc trận động đất, chắc là lúc này sân bay đã bị phong tỏa rồi.
”.