Chương 1668
“Hơn nữa, tính cách của anh lúc nào cũng độc đoán, khát vọng chiếm hữu quá mạnh nên khi nhìn thấy có người đàn ông khác theo đuổi tôi, anh mới không kiềm chế được, muốn đoạt lại thứ thuộc về mình.”
“Tô Chính Kiêu, tôi là người, không phải đồ vật.”
“Người anh yêu chính là Tả Như Bội, không phải tôi. Còn nữa, anh có hiểu cảm giác của anh với tôi hoàn toàn xuất phát từ tình cảm hay là dục vọng chiếm hữu không?”
Vẻ mặt Tô Chính Kiêu bối rối, giống như là miếng vải bị phủ một lớp bụi xám xịt, lực nắm vai cô cũng dần dần thả lỏng ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Lưu Canh Hoằng dẫn Cảnh Hiên đi đến, nói: “Vẫn chưa nói xong à? Tôi với Cảnh Hiên đi dạo bên ngoài đến mức hơi chán rồi.”
“Nói xong rồi.” Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng lấy cớ nói.
“Lúc ở bệnh viện em bảo muốn ăn bánh mì kẹp Tây Hà, tôi và Cảnh Hiên đã mua về rồi đây. Nhân lúc còn nóng, em mau ăn đi.”
Lưu Canh Hoằng đi đến, cố ý đẩy Tô Chính Kiêu ra.
Bả vai bị đẩy mạnh một cái khiến cả người Tô Chính Kiêu quay sang một bên, cứ thế đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hai người.
Ánh mắt tối sầm sâu thẳm, dù là vui hay buồn thì cũng chẳng ai có thể thoải mái được dưới ánh mắt như vậy cả.
“Anh Tô vẫn chưa đi sao? Hình như sắp muộn làm rồi đấy, hay anh Tô còn đang chờ tôi phải tiễn khách?”
Lưu Canh Hoằng trông cứ như chủ nhà.
Nhưng Tô Chính Kiêu là người có rất nóng nảy, chẳng chịu đựng nổi anh ta tỏ vẻ như thế, lạnh lùng nói với anh ta: “Đừng có mà tỏ vẻ trước mặt tôi như thế, nếu không tự chuốc lấy hậu quả đấy!”
Lưu Canh Hoằng cũng chẳng để tâm, vẫn cười mỉa mai nói:
“Có ai đã từng nói với anh Tô là có vẻ như giáo dưỡng của anh không ra gì lắm chưa?”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên bất giác quay sang nhìn Tô Chính Kiêu.
Nhìn thấy cô như thế, sắc mặt của Tô Chính Kiêu tối sầm đến cực điểm.
Ngay lúc cô cứ nghĩ rằng anh sẽ giận dữ đến điên lên, không ngờ anh lại chỉ vỗ nhẹ lên ngực của Lưu Canh Hoằng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
“Có rất nhiều người từng nói thế rồi. Nhưng mà không sao cả, tôi lúc nào cũng không có giáo dưỡng như vậy đấy, cho nên đừng có mà tùy tiện đi khiêu khích tôi!”
Tô Chính Kiêu mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ, từ lúc đó trở đi tính cách của anh cũng trở nên không tốt lắm.
Dễ nổi điên, cáu kỉnh, nên người ta cũng gọi anh là đầu gấu.
Thường xuyên đánh nhau với những đứa trẻ khác, khơi dậy lòng ác chiến như một con sư tử đầu đàn.
Cho nên ba mẹ của bọn trẻ con luôn nói anh không có ba mẹ nên đương nhiên cũng không có giáo dưỡng!
Đường Tiểu Nhiên nghe được những chuyện này từ Tô Hoài Giang.
Bây giờ rõ ràng Lưu Canh Hoằng đã đạp trúng bãi mìn của anh, cô rất sợ anh sẽ điên lên mất.