CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1811

Giang Uyển Đình liên tục nói vâng vâng rồi nhìn anh ta ăn. Bà cứ nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ con cũng ngồi ăn cháo trước mặt bà thế này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai mươi mấy năm trôi qua, thời gian hai mẹ con ở riêng với nhau lại càng ngày càng ít.

Lúc này, tiếng bước chân bịch bịch bịch truyền đến, sau đó, một người phục vụ chạy vào, cô ta tái mặt thở gấp: “Bà chủ…..không…không….không ổn rồi….”

“Chuyện gì không ổn, đừng có lắp ba lắp bắp như thế, nói chậm lại, kể rõ đi.”

“Có hai vị khách say rượu đang lên cơn điên. Chị Mộng Khiết tới ngăn nhưng ai ngờ vị khách say xỉn kia lại cầm bình rượu đập vào đầu chị Mộng Khiết, bây giờ chị ấy đang chảy máu khắp mặt và ngã trên sàn….”

Nghe tới đây, Giang Uyển Đình tái mặt, bà ta vội vỗ lên tay Quý Hướng Không: “Con đừng ăn nữa, nhanh ra xem thử đi.”

Nghe thế, Quý Hướng Không cũng không chần chờ mà nhanh chóng đứng dậy lao ra ngoài.

Quả nhiên hai tên say rượu vẫn còn ở đây, đồ trên bàn đều đã bị đập tàn tành.

Anh ta ghét nhất là kiểu người gây chuyện như vậy. Quý Hướng Không không nói lời nào mà bước tới đá mấy cú vào ngực hai tên kia.

Họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh nhưng cũng tính là khá cứng đầu, cứ ngã xuống rồi lại đứng dậy.

Quý Hướng Không không có hứng đấu với họ, anh vung tay vung chân đánh mấy đợt khiến họ không đứng dậy nổi.

Một lúc sau, cuộc hỗn chiến kết thúc, sau đó anh bảo phục vụ báo cảnh sát.

Sau đó, anh cúi người, dùng hai tay bế Tưởng Mộng Khiết đang nằm dưới sàn lên rồi đưa cô ta tới bệnh viện.

….

May mắn là chai rượu đập vào sau đầu, không tính là trọng thương nên tình trạng của Tưởng Mộng Khiết không quá nguy hiểm.

Nghe thế, Quý Hướng Không cũng yên tâm hơn. Chỉ cần không xảy ra chuyện là tốt rồi.

Anh ta đã thuê người tới chăm sóc cho Tưởng Mộng Khiết. Nhưng hiện giờ người đó vẫn chưa tới nên tạm thời Quý Hướng Không không thể rời đi mà phải ở lại nơi này.

Tưởng Mộng Khiết đang ngủ say nhưng hình như cô ta mơ thấy gì đó, hai tay cứ khua loạn trên không và không ngừng lắc đầu, sắc mặt cũng rất đau khổ, cô ta rên rỉ: “Hướng, Hướng, Hướng Không….”

Tuy tiếng thì thầm rất khẽ nhưng Quý Hướng Không vẫn nghe rõ từng lời, anh ta khẽ cau mày, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng sau đó Tưởng Mộng Khiết dần trở nên kích động, cả người cô ta bắt đầu vặn vẹo.

Vì đang truyền dịch nên Quý Hướng Không sợ kim sẽ bị rơi ra, anh tiến tới giữ chặt tay cô ta lại.

Sau khi bị khống chế, Tưởng Mộng Khiết bỗng yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, cô ta từ từ mở mắt, sau đó nhìn sang Quý Hướng Không rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn uống nước…”

“Đợi một chút, tôi đi rót nước.”

Sau đó, Quý Hướng Không cầm cốc nước đi tới.

Trước khi đi, bác sĩ đã dặn dò người bệnh không được uống ngụm lớn mà chỉ có thể dùng tăm bông thoa lên môi.

Bình luận

Truyện đang đọc