CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1094

Mọi người xung quanh đều tò mò xúm lại hỏi cô ta sao thế?

Lâm Bối Vy cười nói mang thai ba tháng rồi, ba đứa bé không cho làm việc nữa nên xin nghỉ phép trước thời hạn, sau đó cô ta rời đi.

Đến khi giám đốc cũng đi khỏi, đám người bắt đầu tám chuyện, không biết đứa bé kia là của chồng cô ta hay là của giám đốc nữa, tò mò ghê!

Còn Thân Nhã lại không quan tâm cho lắm. Cô nhận công trình của Lâm Bối Vy nhưng không mấy vui vẻ, còn chẳng thể thoái thác được.

Nhưng công trình đã tiến hành được hơn một nửa, chẳng được bao lâu nữa là có thể hoàn thành.

Hôm nay cô muốn tan làm sớm vì còn phải đến nhà họ Thẩm thăm em bé. Cô đã hẹn với Trần Diễm An rồi.

Trần Diễm An lái xe đến công ty chờ cô. Hai người đi trung tâm thương mại chọn mấy món quà khá đắt tiền.

Trần Diễm An hỏi Thân Nhã: “Cậu có biết dạo gần đây Lâm Nam Kiều thường xuyên đến nhà họ Trần không?”

Thân Nhã nhún vai: “Không liên quan đến tớ.”

“Trông có vẻ là muốn lấy lòng ba mẹ Trần Vu Nhất, nghe nói là rất thường xuyên qua lại với chị gái anh ta nữa.” Trần Diễm An lại nói.

Quan hệ giữa Trần Bội Linh và Thân Nhã trước đây không thân thiết cho lắm, chỉ dừng ở mức gặp mặt chào hỏi mà thôi. Thân Nhã biết, Trần Bội Linh là người luôn tự cho mình hơn hẳn người khác.

Nhà cô ta giàu có, nhà chồng cũng giàu có, bản thân lại giỏi kiếm tiền, dù chồng rất hay ra ngoài chơi bời nhưng cô ta vẫn sung sướng hơn nhiều phụ nữ khác.

“Cậu có biết hồi trước chồng của Trần Bội Linh từng gạ gẫm tớ không?” Thân Nhã cười nói.

Trần Diễm An không lấy làm lạ, trả lời cô: “Loại đàn ông đó chỉ cần là phụ nữ đẹp thì đều sẽ bỏ công sức để dụ dỗ người ta lên giường.”

Dọc đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ, tiếng cười đùa không ngớt. Em bé vẫn chưa được đặt tên, tổng giám đốc Thẩm nói phải thật chú trọng!

Huyên Huyên không vui, còn hơi ghen tị, chú trọng ư, sao hồi đó không ai chú trọng khi đặt tên cho mình. Mẹ giở từ điển ra, nhìn thấy chữ đầu tiên là Tĩnh, chữ thứ hai là Huyên, thế là ghép lại thành Tĩnh Huyên.

Không thể làm phật lòng công chúa nhỏ được, tổng giám đốc Thẩm lập tức bế cô bé lên, ôm hôn dỗ dành.

Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không cũng có mặt ở đó. Diệp Giai Nhi hồi phục rất nhanh, vô tình nhìn thấy dây chuyền trên cổ Thân Nhã, cô cười khẽ: “Đẹp quá, ai tặng thế?”

Bàn tay theo phản xạ đặt lên cổ, ngực Thân Nhã hơi phập phồng, đã đeo nó một thời gian dài rồi, dường như nó đã trở thành một phần trên cơ thể cô nên cô cũng quên tháo xuống.

Quét qua Trần Vu Nhất đang nhìn chằm chằm Thân Nhã, Trần Diễm An luôn thích đổ thêm dầu vào lửa: “Của anh Hoắc tặng đó, tôn da lắm đúng không?”

Quả nhiên sắc mặt Trần Vu Nhất tái xanh, sa sầm xuống, không dễ coi chút nào.

Anh chợt có ý nghĩ muốn giật phăng sợi dây chuyền kia, chỉ là lúc này không có cơ hội.

Ở lại nhà họ Thẩm ăn tối xong, Trần Vu Nhất mở lời muốn đưa Thân Nhã về nhà. Anh ta vừa lên tiếng, Trần Diễm An đã vặn lưng kéo cánh tay của Thân Nhã. Hai người lên xe đi, để lại một cơn gió nhẹ.

Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất định đi nhậu. Tổng giám đốc Thẩm lúc này đã có nếp có tẻ, còn có cô vợ đẹp như hoa, mọi thứ đều đủ đầy, không dính bia rượu thuốc lá, có lôi kéo thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ đến quán bar.

Quý Hướng Không hỏi Trần Vu Nhất: “Lâm Nam Kiều không tốt à?”

Bình luận

Truyện đang đọc