CHƯƠNG 864
Ngay lập tức, cô cảm thấy cơ thể có hơi lạnh, giống như bị người ta điểm huyệt gì đó, cả người tê dại.
Quần áo trong tay cũng rơi xuống đất, Thân Nhã không có dọn nữa, tê tái cứng nhắc quay lại phòng.
Nếu hộp bao cao su kín, vậy thì cô sẽ không nghĩ linh tinh, nhưng bây giờ là hộp đã mở, còn đã dùng mấy cái, cô không thể không suy nghĩ linh tinh!
Trong đầu giống như loạn thành một mớ bòng bong, thậm chí nảy ra một loại ý nghĩ vừa mãnh liệt vừa điên cuồng, gọi điện, gọi điện hỏi thẳng anh.
Nhưng cô không làm vậy, cô không phải là đồ ngốc, bất luận là người đàn ông nào cũng sẽ không thừa nhận, anh tới lúc đó chắc chắn sẽ kiếm cớ lấp liếm.
Tay chân lạnh toát, Thân Nhã hơi nghẹn thở, kiềm chế cảm xúc kích động của mình, cuối cùng cô không có gọi điện, cô muốn biết sự thật đằng sau chuyện này, chứ không phải là đi nghe Trần Vu Nhất giải thích thế nào…
Cô muốn dùng mắt của mình để nhìn, dùng tai của mình để nghe, nhưng cơ thể của cô vẫn không kiềm chế được mà khẽ run rẩy…
Trầm mặc, sự trầm mặc khó nói, cô đờ đẫn ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm một ly nước ấm, dòng suy nghĩ phiêu du.
Dì giúp việc đang dọn dẹp căn chung cư, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thân Nhã, khẽ lắc đầu, nhìn dáng vẻ này, hai người 80% lại cãi nhau rồi.
Thân Nhã ngồi ở trước cửa sổ rất lâu, cô giống như một pho tượng, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Rốt cuộc đã ngồi bao lâu, nửa tiếng, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là hai tiếng sau, Thân Nhã mới lê đôi chân tê dại không có cảm giác đi vào phòng ngủ.
Gió cuối thu không lớn, cửa sổ phòng ngủ mở ra, chiếc rèm màu vàng đung đưa trong gió, thỉnh thoảng đập vào ô kính, phát ra âm thanh rõ ràng.
Sau khi âm thanh phát ra, Thân Nhã nhìn qua, đó là ảnh cưới của cô và Trần Vu Nhất, cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng thuần, anh mặc một bộ vest màu đen đứng đằng sau cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng mà thân mật ôm lấy eo của cô, hôn lên gò má đang cười rạng rỡ và hạnh phúc của cô.
Hình ảnh đó hạnh phúc cỡ nào, đẹp đẽ cỡ nào.
Cô và Trần Vu Nhất ở bên nhau có hơn 7 năm, bắt đầu từ thời đại học thì hai người bắt đầu qua lại, sau đó ra khỏi cổng trường đại học không lâu thì kết hôn.
Người ta đều nói kỳ hạn bảy năm, tới năm thứ bảy sau khi kết hôn, hôn nhân có lẽ sẽ có vấn đề.
Nhưng tình cảm của cô và Trần Vu Nhất chưa từng thay đổi, mà tình cảm của Trần Vu Nhất dành cho cô, cô cũng chưa từng nghi ngờ.
Con người của Trần Vu Nhất cô đương nhiên là hiểu, cô cảm thấy chung đụng sớm tối bảy năm đủ để hoàn toàn hiểu được anh là người thế nào.
Anh không giống người sẽ phản bội hôn nhân, càng không giống người đàn ông sẽ ngoại tình, chỉ dựa vào một hộp bao cao su mà đi định tội của anh, như thế có phải có hơi võ đoán quá không?
Sau đó, cô hít sâu từng hơi, Thân Nhã bình ổn lại nhịp tim đang đập hơi nhanh, khiến mình bình tĩnh lại.
Cô thật sự tin Trần Vu Nhất sẽ không phản bội tình cảm nhiều năm giữa anh và cô!
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hộp bao cao su đã mở đó thì giống như một cái xương cá đâm vào cổ họng của cô, khiến cô không nuốt xuống được, cũng không nhả ra được.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, dì giúp việc gõ cửa, nói Trần Vu Nhất đã về rồi, gọi ăn tối.