Với lại, nếu như sau này khi cậu ấy có gặp khó khăn thì cậu ấy mới có thể nói với tôi, sẽ không đẩy tôi ra khỏi thế giới của cậu ấy, cậu ấy là một người rất có nguyên tắc, với lại cậu ấy cũng chỉ xin giúp đỡ với người thân thiết nhất bên cạnh mình…”
Lời vừa mới nói ra, khóe miệng, gương mặt của Thẩm Hoài Dương lại càng âm trầm, cho nên bây giờ cô đang đặt anh bên ngoài thế giới của cô?
Không tiếp tục nói chuyện nữa, anh nhận lấy tài liệu của Trần Vu Nhất đưa cho, tùy ý ném tờ chi phí lên trên ghế sô pha, gương mặt trở nên u ám, di chuyển đôi chân dài chuẩn bị đi khỏi.
Nhưng mà giọng nói của Thân Nhã lại truyền tới từ đằng sau: “Anh tốt nhất vẫn nên lấy tờ chi phiếu đó đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nó đâu, nếu như anh cứ khăng khăng muốn bỏ lại, vậy thì tôi sẽ xé nó.
Đồng thời, tôi sẽ không nói cho Giai Nhi biết chuyện này, cho nên cô ấy đương nhiên vẫn sẽ trả số tiền còn lại cho tôi.
”
“…”
Rõ ràng là không thể trả số tiền này, đương nhiên là anh không vui, nhưng mà giữa hàng lông mày lại có mấy phần u ám và lo lắng.
Cuối cùng vẫn nhét tờ chi phiếu ở đó, dụng ý rất rõ ràng, Thân Nhã muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, cho dù có xé hay là giữ lại…
Ở một bên khác.
Diệp Giai Nhi đang chọn rau quả và thực phẩm tươi trong siêu thị ở phía dưới nhà, chỗ tốt của chung cư cao cấp chính là ở đây, vô cùng thuận tiện.
Về đến nhà, cô dự định đi hầm canh sườn, miệng vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nên uống chút canh nhạt.
Để canh sườn hầm ở một bên, cô lại vội vàng nấu cơm, chuẩn bị xào vài món ăn.
Lúc đang thái thịt, cửa nhà mở ra, Thẩm Hoài Dương bước đến, cô cười một tiếng, mở miệng hỏi: “Về rồi à?”
“Ừm.
” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt như có thâm ý nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Giai Nhi không phát giác ra, chỉ mặc tạp dề rồi ở đó bận đi bận lại: “Vậy anh đi rửa tay trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.
”
Không hề rời đi, thân thể cao lớn của anh đứng dựa nghiêng qua bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cử động, lời nói rất âm trầm: “Tại sao lại không sử dụng cái thẻ mà tôi đã để lại cho em?”
Trong tay còn đang cầm thìa, nghe vậy, động tác trong tay Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, hời hợt nói: “Tôi cũng không cần phải dùng tiền, với lại cũng không mua cái gì, đương nhiên không cần phải dùng tới rồi.
Anh cần cái thẻ hả? Để bây giờ tôi đi lấy cho anh.
”
Nghe vậy, ngọn lửa giận đã đọng lại một ngày ở trong lòng Thẩm Hoài Dương rốt cuộc gần như bộc phát đến giới hạn, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt băng giá, anh lạnh lùng liếc nhìn cô, dường như là muốn nhìn thấu cô.
Cô đang lừa dối anh…
Anh đưa cho cô tấm thẻ đó trước khi cô vay tiền của Thân Nhã, đã có cái thẻ, tại sao lại còn phải mượn tiền của Thân Nhã?
Tình nguyện dùng tiền của Thân Nhã chứ không muốn dùng tiền của anh, điều này khiến cho anh cảm thấy rất giận và bất mãn, trong lòng cô, có phải là địa vị của anh không bằng Thân Nhã không hả?
Đúng lúc này đ,iện thoại di động chấn động một hồi, anh mới thu hồi con ngươi tràn đầy lửa giận, trên màn hình báo là Thẩm Hải Băng.
.