CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2245

Thêm một lúc, Hạ Nhiên không thể nào chịu đựng được nữa, bị anh nhìn chằm chằm như thế cũng giống như có một cây đuốc ném lên người cô vậy, khiến nó bùng cháy, cả người sôi trào.

Cô rời mắt khỏi tầm mắt của anh, vờ tránh qua bả vai anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đổi tầm mắt.

Thẩm Trạch Hy híp mắt, kéo cô vào lòng, sau đó hôn lên môi cô, hôn rất sâu, mãi đến khi môi cô bị hôn đến mức sưng lên.

Đôi môi của cô trở nên căng mọng, bị nước miếng thấm ướt, tựa như bôi lên một lớp son, sáng lấp lánh, vô cùng quyến rũ.

Bóng đêm rất đẹp, tầm mắt quá mê ly, nụ hôn cũng ngày càng trở nên nóng bỏng, bất tri bất giác, cô đang trong thế bị động cũng dần hôn đáp trả…

Đến khi Hạ Nhiên lấy lại tinh thần thì hai tay cô đã ôm lấy cổ anh từ bao giờ, đầu hơi nâng lên, đôi môi hé mở, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Cô mở to mắt nhìn anh với khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp trai chỉ cách cô một khoảng, làn da mịn màng đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông.

Cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.

Hạ Nhiên lấy lại tinh thần, lồ ng ngực không ngừng phập phồng, cô giơ tay đẩy anh ra, cắn môi, mở cửa xuống xe.

Lưng đập mạnh vào ghế, Thẩm Trạch Hy lau môi, vẫn nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

Cô xoay người, khuôn mặt ửng đỏ. Cô nhìn xuống bàn tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Trạch Hy, cắn răng nghiến lợi nói: “Buông ra, đừng tưởng anh mới cho tôi vay tiền là có thể muốn làm gì thì làm! Nếu còn dám táy máy tay chân với tôi, tôi sẽ đấm anh đấy.”

“À…” Thẩm Trạch Hy giơ tay sờ cằm, cất tiếng nhắc nhở cô: “Anh chỉ muốn nói là dép của em rơi rồi.”

Cô cúi đầu, quả nhiên có một chân mang vớ đang giẫm xuống đất, dép cách cô tận mấy bước.

Hạ Nhiên thầm nghiến răng, cô nâng một chân lên, khập khễnh nhảy về phía trước, trông vô cùng chật vật.

Thẩm Trạch Hy vốn muốn ra ngoài bế cô lên lầu, nhưng khi nhìn thấy đôi tay và cần cổ đỏ ửng và nét mặt thẹn quá hoá giận của cô, anh bèn từ bỏ suy nghĩ đó.

Anh cảm thấy nếu lúc này mình dám đi tới, chắc chắn người phụ nữ này sẽ nhặt dép dưới đất lên ném vào mặt anh, chỉ phản tác dụng mà thôi.

Hạ Nhiên mang dép chạy nhanh vào trong, cả quá trình đều không quay đầu nhìn lại.

Đến khi bóng dáng cô biến mất trong hành lang, Thẩm Trạch Hy mới nhướng mày, cong môi khởi động xe rời đi.

Hạ Nhiên lên lầu, đặt chi phiếu xuống trước mặt mẹ, mẹ sợ ngây người, run rẩy nhìn chi phiếu trước mặt, ba tỷ? Là thật hay giả đây?

Bà ấy cầm quan sát một lúc lâu, mới nuốt nước miếng hỏi với vẻ khó tin: “Đây là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật, mẹ xem đi.”

“Cái này là ai cho con?” Mẹ cô tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tổng Giám đốc của công ty con.”

“Con và cậu ta có chuyện gì? Chi phiếu này là sao?”

“Tiền này coi như anh ta cho con mượn, con sẽ trả hết cho anh ta, mẹ cứ yên tâm, tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chúng ta đến bệnh viện.”

Bình luận

Truyện đang đọc