Chương 2051
Quý Hướng Không nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại, chặn cả người trước cửa để cô không thể đến gần.
Cuối cùng Trần Diễm An cũng bị chọc tức, tính cô vốn không tốt lắm, lúc này đã hoàn toàn nổi giận.
Cô không nói hai lời, thẳng tay hất cốc nước ấm vào mặt Quý Hướng Không, nước chảy dọc xuống theo khuôn mặt, len vào trong áo sơ mi.
Nhưng Quý Hướng Không vẫn giữ động tác vừa rồi, không rời đi, chỉ lắc đầu rũ bỏ nước trên mặt.
Trần Diễm An cắn răng cười nhạo rồi nhấc chân lên, giày cao gót đế nhọn đá vào giữa hai ch@n Quý Hướng Không, hết cú này tới cú khác, không hề sợ anh bị thương.
Yết hầu của Quý Hướng Không chuyển động, hai tay anh nắm lấy vai cô, sau đó hai chân nhanh chóng mở ra, kẹp lại ngay khi cô đá tới.
Bởi vì anh nắm thời cơ đúng lúc nên giờ phút này Trần Diễm An không chỉ bị giữ vai mà còn bị anh kẹp chân, trông rất thân mật.
“Nếu anh còn không buông chân ra, tôi sẽ khiến anh tàn phế đấy!” Trần Diễm An cắn răng nghiến lợi, giọng điệu quái gở âm trầm.
“Yên lặng một lát đi, không cần lâu đâu…” Khi nói, hai chân Quý Hướng Không lại kẹp chặt thêm chút nữa, bởi vì cô không ngừng giãy dụa, vặn vẹo.
Yên lặng một lát đi, không cần lâu đâu…
Để chờ Mộ Dĩnh Nhi thay quần áo xong đúng không?
Tại sao chứ?
Anh càng yêu cầu yên lặng, cô càng giãy giụa mạnh hơn, gần như dùng hết sức toàn thân để đấm đá, cấu véo, đánh anh.
Khi Mộ Dĩnh Nhi thay quần áo xong bước ra ngoài, đập vào mắt cô ta là một cảnh tượng như vậy.
Hai tay Quý Hướng Không kẹp chặt chân Trần Diễm An, còn cô thì đang ra sức đánh anh, trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai có những vết cào màu đỏ.
Mộ Dĩnh Nhi đứng yên đó không biết phải làm sao, tiến lên ngăn cản hay cứ im lặng đây?
Lúc này, khoé mắt Quý Hướng Không liếc thấy Mộ Dĩnh Nhi đã ra, anh hơi nhướng mày: “Thay xong rồi à?”
“Vâng.” Cô ta cúi đầu đáp lại, ánh mắt lại chú ý tới động tác của hai người, có chút không thoải mái.
Thấy vậy Quý Hướng Không cũng buông Trần Diễm An ra.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đầu gối cô hơi húc lên, đá mạnh vào bộ phận nhạy cảm của anh.
Quý Hướng Không không đau muốn chết đi sống lại nhưng cũng hít vào một hơi khí lạnh, anh kẹp chặt hai chân, dựa vào tường để giảm bớt cơn đau không nói nên lời, mấy phút sau mới đỡ hơn một chút.
Mộ Dĩnh Nhi tưởng rằng đã có thể đi, cô ta nhấc chân đi ra bên ngoài.
Nhưng Quý Hướng Không lại gọi cô ta lại.
Trong phòng có sofa, Quý Hướng Không ngồi đó, bảo cô ta ngồi đối diện với mình.
Trần Diễm An quay lại, lại cầm cốc nước nóng khác: “Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có ba giây thôi, hết thời gian là sẽ hất ngay, nếu không muốn bị thương thì mau cút!”
Nhưng Quý Hướng Không như không nghe thấy, ánh mắt anh rơi vào Mộ Dĩnh Nhi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Mộ Dĩnh Nhi giật mình, và vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
Cô ta không hiểu anh đột nhiên nói như vậy là có ý gì.