CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1448

Tô Chính Kiêu không còn chút sức lực nào nên ngã lăn ra đất. Khoé miệng anh ta rướm máu, Tô Chính Kiêu chống tay đứng dậy, không phản kháng cũng không đánh lại.

Nhưng mới đứng vững thì Hoắc Đình Phong lại vung tiếp một đấm, máu trên khoé miệng càng ngày càng nhiều. Chân Tô Chính Kiêu run run, không đứng vững nổi.

Thân Nhã vừa lo lắng vừa sốt ruột, cô vội vàng kéo tay anh, nhưng Hoắc Đình Phong lại đẩy cô ra xa.

Tô Chính Kiêu khó khăn lắm mới đứng vững, anh ta nói với Thân Nhã: “Có thể phiền cô ra ngoài một chút được không? Tôi có vài lời muốn nói với cậu ta.”

Nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ rằng Tô Chính Kiêu sẽ bị đánh chết, càng sợ Hoắc Đình Phong không khống chế được cảm xúc của bản thân để rồi gây ra chuyên không thể cứu vãn.

Nhưng Tô Chính Kiêu lại nói: “Xin cô đấy.”

Cô thở dài một hơi rồi nhìn Hoắc Đình Phong: “Đừng có quên em với Vân Triệt, đừng có kích động đó.”

Cô đứng bên ngoài, căn bản không thể nghe thấy bên trong nói cái gì nhưng vẫn một mực áp tai lên cửa.

“Dù có thế nào thì tôi vẫn muốn nói xin lỗi cậu về những việc mà tôi đã gây nên.” Tô Chính Kiêu nghiêm túc nhìn Hoắc Đình Phong.

Anh dịu dàng lạ thường, hai mắt lạnh lùng và đầy thờ ơ cứ như được bao phủ bởi một tầng sương trắng: “Nếu chỉ cần xin lỗi thì thế giới này cần pháp luật làm gì…”

“Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng không cầu xin cậu tha thứ. Làm sai thì phải trả giá thôi, nhưng tôi có thể cầu xin cậu một chuyện không?” Tô Chính Kiêu chậm rãi nói: “Tôi không có nhiều bạn, người duy nhất mà tôi tin tưởng và yên tâm chính là cậu. Khi tôi ở trong tù, xin cậu hãy giúp tôi chăm sóc con và công ty. Ngoại trừ cậu ra, tôi không yên tâm gửi gắm chuyện này cho ai cả…”

Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy yêu cầu như vậy quá vô lý, nhưng anh không còn cách nào khác.

“Xin lỗi nhé, bạn của tôi….”Tô Chính Kiêu chống tay đứng dậy. Khi đi ngang qua Hoắc Đình Phong, anh ta nắm lấy tay anh, sau đó làm tư thế chào hỏi của riêng hai người, rồi vỗ nhẹ lên ngực anh. Anh ta mỉm cười: “Tha thứ cho tôi nhé, còn nữa, anh bạn, giữ gìn sức khoẻ…..”

Anh bạn, cậu là người bạn suốt đời của tôi! Dù cậu đã từ mặt tôi! Dù từ nay về sau, chúng ta như người xa lạ, nhưng tôi sẽ mãi xem cậu là bạn tốt!

Mắt anh hơi nhếch lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng anh vẫn không nói lời nào. Đợi đến khi anh ta rời đi, Hoắc Đình Phong mới lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Thân Nhã chạy vào trong phòng: “ Tô Chính Kiêu định đi đâu vậy?”

“Chắc là đến đồn cảnh sát….” Anh bình tĩnh nói rồi cởi cà vạt ra.

Nhưng có người lại sốt ruột muốn chết. Thân Nhã bất mãn nhìn anh rồi thở dài ngao ngán. Cô giận rồi, không thèm để ý đến anh nữa.

Đôi chân dài đầy mê hoặc của Hoắc Đình Phong hơi động, ánh mắt anh trầm xuống, chằm chằm nhìn cô. Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại xen chút khó chịu: “Bé yêu , bây giờ em đang vì một người không mấy thân thiết mà nổi giận với anh sao?”

Thân Nhã làm ngơ, nhớ tới lúc cả nhà giao cho cô nhiệm vụ nặng nề này, cô lại chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Cả ngày nay, cô đều không nói chuyện với anh mà chỉ bế Vân Triệt rồi chọc thằng bé. Ba mẹ Hoắc và ông nội đều đã thu dọn hành lý, ngày mai là có thể quay về nước K rồi.

Tối hôm sau, khi vừa chuẩn bị rời biệt thự đến sân bay, Hoắc Đình Phong lại bảo mọi người đi trước, nói là cần dẫn Thân Nhã tới một nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc