CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1437

Tô Chính Kiêu giật giật môi, anh ta cũng cảm thấy thật nực cười.

Quả nhiên, ngọn lửa phía sau lại bùng lên với tốc độ rất nhanh, lửa nóng phả vào lưng, cây cối bị thiêu đốt kêu lên lách tách.

Ngọn lửa thậm chí thiêu đốt cả hai bên người, hai người bị lửa bao vây ở giữa, hai má bỏng rát đau đớn.

Không có đường tiến về phía trước, cũng không có đường lui, xung quanh đều là ngọn lửa hừng hực, Thân Nhã trong lòng tuyệt vọng.

Đôi mắt sắc bén của Tô Chính Kiêu quét qua một vòng, đột nhiên hai mắt sáng lên, mở miệng nói, giọng nói mang theo sự vui vẻ và kích động khó tả, thậm chí giọng nói còn hơi biến đổi: “Đi bới chỗ mấy cái lá rụng kia đi.”

Thân Nhã cũng không hỏi thêm, nghe theo lời anh ta, nhanh chóng đào bới chỗ mấy chiếc lá vàng héo úa, thứ hiện ra trước mặt là một cái hố, rất hẹp, cô cũng không biết nó sâu đến mức nào.

“Nhảy vào!” Giọng nói Tô Chính Kiêu mang theo mệnh lệnh: “Nhảy vào!”

Thân Nhã bước tới, giày dưới chân đã bốc cháy, cô cắn răng kiên trì, hai tay đặt sau lưng Tô Chính Kiêu, đẩy anh ta xuống, sau đó cô nhắm mắt nhảy xuống theo.

Cơ thể nặng nề ngã trên mặt đất, từng cơn đau ập đến, Thân Nhã hôn mê bất tỉnh.

Thấy vậy, Tô Chính Kiêu liền cởi áo khoác khoác lên người cô, cái hố sâu khoảng năm sáu mét, thu nhỏ lại ở trong góc, nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Bên ngoài, tiếng gió thổi xào xạc xen lẫn tiếng lửa cháy lách tách, Tô Chính Kiêu tựa vào hố, rất trầm mặc.

Những gì cô ấy nói là đúng. Anh rơi vào trạng thái không thể thoát khỏi cảm giác tự trách. Cái chết của Như Bội quá bi thảm. Đó là khoảng trống trong trái tim mà anh mãi không cách nào có thể vượt qua được. Theo thời gian, nó càng ngày càng chồng chất, trở thành một thứ nguyền rủa, rồi mới khiến bản thân đi đến bước đường này.

Trên bãi đất trống. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Chính Kiêu nhìn người đàn ông đứng đối diện với mình, khuôn mặt anh phủ một lớp tro đen u ám, anh ta ngồi im không nhúc nhích vì hoàn toàn không thể đứng lên được.

Thân thể cao ráo đứng dậy, bàn tay buông thõng hai bên hông của Hoắc Đình Phong phát ra âm thanh răng rắc, từ trước đến nay anh là người ấm áp và lạnh nhạt. Lúc trẻ rất ít khi nổi giận, từ khi bước vào tuổi ba mươi thì chưa từng nổi giận với ai.

Đôi chân dài sải bước, anh bước tới từng bước, giơ tay lên vung một đấm vào mặt Tô Chính Kiêu.

Cơ thể anh ta ngã sang một bên, chỉ một cú đấm, khóe miệng Tô Chính Kiêu đã hơi rách, máu tươi chảy ra, men theo khóe môi.

Trước kia Hoắc Đình Phong có học taekwondo, sức mạnh và trọng lượng của anh không phải người thường có thể so sánh được.

“Mày mẹ nó đúng là không biết chữ chết viết như thế nào! Không biết sống chết!” Anh giơ chân lên, giày da giẫm lên ngực Tô Chính Kiêu, miệng còn chửi thề.

Nghe vậy, Tiểu Trương đang đứng bên cạnh sững sờ, đây còn là anh Hoắc không?

Thế này trông anh như trở lại tuổi hai mươi một lần nữa, có hơi côn đồ nhưng cũng âm hiểm hung ác đến cực điểm.

“Hôm nay tao không ngại dạy mày viết!” Vừa nói, Hoắc Đình Phong giáng hết đấm này tới đấm khác vào người Tô Chính Kiêu, đánh tàn nhẫn đến mức khiến đối phương không còn sức để chống đỡ.

U ám cùng lửa giận tràn ngập trong mắt, khiến người ta có chút kinh hãi, tay đấm chân đá cùng lúc, cơ thể Tô Chính Kiêu cũng bị nhấc bổng lên rồi lại trượt xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc