Mặt Thẩm Hoài Dương trầm xuống, lạnh lùng sắc bén nhìn cô, con ngươi co rụt gắt gao tìm kiếm bóng dáng cô…
Con ngươi anh rất âm trầm, như muốn hút cô vào đó, lửa giận trong lòng kịch liệt như sóng gió hung mãnh, từng đợt từng đợt nhấn chìm anh.
Cô hay lắm!
Diệp Giai Nhi cũng không sợ sắc mặt anh, ánh mắt thản nhiên tự tại nghênh đón, không hề lùi bước.
Ánh mắt cô thanh lãnh, lại cực kỳ trong suốt, như dòng nước suối róc rách, trong vắt thấy đáy.
Nhưng, chính vì sự trong suốt và thanh lãnh này, nên mới càng thiêu đốt lửa giận của Thẩm Hoài Dương, ngọn lửa bùng cháy như muốn cắn nuốt anh.
Mà Thẩm Hải Băng lại hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của Diệp Giai Nhi phóng khoáng như thế.
Là một nhà giáo nhân dân, cô ta cảm thấy Diệp Giai Nhi thanh lãnh, lý trí, mồm miệng lanh lợi nhanh nhảu.
Nhưng mà, cô ta không nghĩ tới, Diệp Giai Nhi cũng có một mặt phóng khoáng như vậy.
Dường như trên người cô có rất nhiều mặt, điều bạn có thể tưởng tượng ra, hoặc không tưởng tượng ra, cô chính là một tổng thể mâu thuẫn.
Cô ta thật sự hơi sợ, sợ Hoài Dương sẽ bị Diệp Giai Nhi hấp dẫn.
Dần dần, hai tay buông thõng bên người của Thẩm Hải Băng siết chặt, móng tay dài sắc bén đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nơi đó bị niết đến đau.
Lúc này, đối chọi giữa hai người cũng khiến cô ta cảm thấy càng thêm hoảng loạn, sự hoảng loạn đó tản ra từ trong đáy lòng.
Sắc mặt hai người đều có chút thâm trầm, như lốc xoáy sờ không thấy đáy, khiến cô ta nhìn không rõ, cũng mò không thấu.
Nhưng cảm giác duy nhất đem lại cho cô ta là lúc này đây là thế giới thuộc về hai người, cô ta căn bản không thể chen vào.
Bàn tay to khớp xương rõ ràng hung hăng nắm lấy cánh tay Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương trầm mặc, không nói một lời dẫn cô tới tiểu lầu khu dân cư.
Bước chân anh hơi dài, Diệp Giai Nhi đuổi theo có chút khó khăn, cũng không có ý đuổi kịp, mà là nhàn nhạt nhắc nhở: “Cô còn đang ở đó đấy.
”
Lời vừa nói ra, giọng Thẩm Hải Băng đã từ phía sau truyền tới: “Hoài Dương.
”
Khóe miệng khẽ cười trào phúng, Diệp Giai Nhi đợi được buông tay.
Nhưng nào biết, Thẩm Hoài Dương không chỉ không buông tay, ngược lại siết chặt cánh tay cô hơn, nhếch môi mỏng, giọng nói trầm thấp truyền ra: “Tối nay cháu ở đây, cô về nói với bà ấy một tiếng…”
Tiếp đó, cũng không nói lời dư thừa nữa, anh kéo cô, bước vào trong.
Chỉ để lại một mình Thẩm Hải Băng đứng tại chỗ, gió lạnh thổi tới, cô ta cảm thấy lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Anh dẫn Diệp Giai Nhi rời đi, lại vứt một mình cô ta trên đường…
Có lẽ không phải thời tiết khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo, mà là hành vi và lời nói của anh.
Nhưng, cô ta tin, anh tuyệt đối không yêu Diệp Giai Nhi, tuyệt đối không, sự đảm bảo và nắm chắc này, Thẩm Hải Băng cô ta vẫn có.
Lại một trận gió lạnh thổi tới, váy đen trên người cô ta bị gió thổi tung bay, lấp đi đôi mắt cô ta…
…
Mở cửa phòng, Diệp Giai Nhi bước vào trước, vươn tay mở đèn, căn phòng vốn u ám, thoáng chốc trở nên sáng ngời.