CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1512

Tâm tư tinh tế cỡ nào.

Cố Nhược Thiện cũng có hơi nhàm chán, cầm khung ảnh bày ở một bên xem, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

“Cạch” một tiếng.

Cửa bị đẩy ra.

Sau đó, một tiếng gầm trầm thấp vang lên: “Để xuống!

Âm thanh bất ngờ quá, Đường Tiểu Nhiên không có dự liệu.

Tim của cô đập loạn, bị dọa đến mức run tay.

Tấm thủy tinh trong suốt rơi xuống sàn, chỉ nghe thấy một tiếng ‘choang’, tấm thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh.

Cố Nhược Thiện cũng không tốt đi đâu được, tay cũng run theo, khung ảnh cũng rơi xuống sàn.

“Ai cho phép các người đụng chạm lung tung?”

Mặt mày của Tô Chính Kiêu ảm đạm và âm trầm, đường nét càng lạnh lùng và sắc bén, con người đã đến bờ vực của cơn thịnh nộ.

Đường Tiểu Nhiên nhìn sắc mặt của anh, nói: “Xin lỗi, em không phải cố ý!”

“Em cũng không phải!” Cố Nhược Thiện cũng vội mở miệng.

Nhưng những lời này không thể làm bình ổn cảm xúc tức giận của Tô Chính Kiêu, ngược lại giống như đổ thêm dầu vào lửa, càng nghe càng giận: “Nếu không phải là cố ý, vậy đương nhiên là cố tình!”

Đồ trong tay bị anh để trên bàn, Tô Chính Kiêu đi mấy bước tới.

Anh bóp cổ của Cố Nhược Thiện, mắt đỏ ngầu: “Ai cho cô động vào khung ảnh?”

Chỉ cần là đồ liên quan tới Tả Như Bội, Tô Chính Kiêu rất nhanh sẽ mất đi lý trí, bị một loại cảm giác tự dưng khống chế, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không theo khống chế!

Cố Nhược Thiện bị thần sắc của anh dọa.

Không thể hít thở, gương mặt của cô ta bị nghẹt thở đến đỏ bừng, không nhịn được mà ho khẽ.

Đường Tiểu Nhiên cũng bị Tô Chính Kiêu dọa rồi.

Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ tức giận như vậy!

“Em lúc đầu… không có chạm vào, nhìn thấy cô ấy chạm vào, em mới cầm lên…”

Cố Nhược Thiện nín thở chầm chậm nói, dùng giọng nói gần nhất với Tả Như Bội: “Chính Kiêu… em đau…”

Giọng nói này là anh bắt cô học, bắt chước, cô có thể bắt chước giống như đúc.

Cảm xúc giận dữ của Tô Chính Kiêu giống như núi lửa phun trào dung nham, có thể làm bỏng chết người khác.

Anh chưa từng có tâm tư sẽ tha cho Cố Nhược Thiện.

Nhưng nghe thấy câu nói này, cảm xúc của Tô Chính Kiêu đang từ từ tan đi.

Hơi thở ở khoang mũi của anh rất dồn dập, thở hồng hộc từng tiếng.

Gương mặt của Cố Nhược Thiện ở trước mắt dần dần hòa thành một với Tả Như Bội.

Cô ta hờ hững nhìn anh, dùng giọng nói vừa vô tội vừa bi ai mê hoặc anh, nói: “Chính Kiêu… em đau… anh tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Ngay lập tức, Tô Chính Kiêu giống như chạm vào điện.

Bình luận

Truyện đang đọc