Chương 1015
“Đương nhiên. Nếu không thì mấy ngày ấy, anh ấy đã không làm với tôi cả đêm.” Lâm Nam Kiều khảy ly nước.
“Tôi đã nghe được những lời cô nói rồi, cô cũng đã đạt được mục đích khi tới đây. Giờ thì đi đi.” Cô không phản ứng gì, lạnh nhạt, rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại trống rỗng, âm u hoang lạnh. Ha ha, Trần Vu Nhất nói với bồ nhí như vậy sau lưng cô sao?
Không có dáng người, gương mặt còn đầy tàn nhang, lôi thôi, trên người có mùi hành khó ngửi, không có hứng thú làm…
Cô tưởng hôn nhân của mình chỉ đơn giản là bị phá hoại, bị phản bội, nhưng chưa từng nghĩ, sau lưng cô lại bị ghét bỏ đến vậy.
Cô nghĩ, ban đầu cô muốn nuôi một con chó, nấu cho nó bát mỳ trứng, con chó còn biết vẫy đuôi, liếm tay lấy lòng cô.
Làm cho anh ta nhưng anh ta lại oán trách đầy mình…
Thân Nhã muốn cười, càng muốn lớn tiếng cười giễu. Đúng là nực cười, vô cùng nực cười!
Cô chỉ cảm thấy bi thương. Cô học lâu như vậy, học cách nấu ăn, mang theo niềm vui, sự mong chờ, tâm trạng kích động, nhưng đổi lại…
Phản ứng của cô khác xa so với dự đoán của Lâm Nam Kiều. Lẽ ra cô nên đau buồn, kích động, phẫn nộ, chứ không phải như vậy!
“Mục đích cô tới nói những lời này với tôi đơn giản là vì cô muốn tôi hết hy vọng với Trần Vu Nhất, hận anh ta thấu xương. Nhưng cô cũng đừng quên, nếu lúc trước không phải tôi tự bỏ đi, cô cũng không được như bây giờ đâu. Có thời gian nói với tôi những điều này, chi bằng chuẩn bị đề phòng những phản ứng chuẩn bị rớt xuống đầu cô đi. Biện pháp níu kéo nào cũng làm cả, anh ta càng có thêm hàng ngàn hàng vạn lý do ghét bỏ cô, không làm với cô. Trần Vu Nhất chẳng là gì với tôi cả. Tôi có bạn trai rồi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Trên giường chúng tôi lại càng hợp hơn. Nếu có thể, mong cô quản Trần Vu Nhất cho tốt vào, đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cảm ơn!”
Dứt lời, Thân Nhã đứng dậy, vừa xoay người thì thấy Hoắc Đình Phong đã đứng phía sau từ lúc nào.
Cô bắt đầu nhớ lại những lời mình vừa nói, sau đó, gương mặt đỏ lên, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Duờng như những lời nên nói, không nên nói, xấu hổ, mất mặt cô đều nói ra cả rồi…
Hoắc Đình Phong mặc áo khoác, vẻ mặt hiền hòa, đôi môi mỏng cong lên nở nụ cười mỉm, nhìn cô chăm chú, khẽ cười, rực rỡ xán lạn.
Thân Nhã: “…”
Lâm Nam Kiều cũng nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đứng phía sau Thân Nhã. Anh đang cười, tim cô ta hơi lỡ nhịp.
Cô không biết anh tới từ bao giờ, những lời hai người vừa nói, anh nghe được bao nhiêu.
Nhưng có một điều chắc chắn là, lúc này ở trước mặt anh, cô cảm thấy mình như một trò cười…
“Sao anh không nói tiếng nào thế?” Mặt Thân Nhã vẫn còn nóng nhưng lại ra vẻ bình tĩnh.
“Anh thấy em đang được đà nói, nên không tiện làm phiền…” Anh nói, đôi chân dài mê người cất bước đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“…” Thân Nhã.
Chứng tỏ những gì nên nghe anh đều đã nghe cả rồi, cô rất muốn giơ tay che mặt đi.
Nhưng trước mặt Lâm Nam Kiều, cô lại mỉm cười, hơi ngước mắt lên nhìn anh: “Em nói hay không?”