CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1488

Bắt đầu xếp hàng, Cảnh Hiên rất dính lấy Tô Chính Kiêu, cầm tay của anh.

Đường Tiểu Nhiên xếp ở đằng sau.

Nhân viên là một người phụ nữ béo, cắn hạt dưa, mặt mày chê bai, nhìn qua là biết không phải thứ gì tốt lành.

Khi đến Đường Tiểu Nhiên, tay cô ta chợt cản lại, trợn mắt, trực tiếp mở miệng nói: “Chân của cô có vấn đề, là người què, cô không thể đi lên, đi đi!”

Khách chơi đều nghe thấy, lũ lượt quay đầu nhìn.

Đường Tiểu Nhiên rất khó xử, trái tim đau đớn giống như bị mũi dao sắc nhọn cứa từng nhát, máu thịt lộ ra, tay túm chặt lan can.

“Lời tôi nói cô không nghe thấy sao? Một người què như cô góp cái gì?!” Người phụ nữ béo không kiên nhẫn nói.

“Đúng thế, đừng góp vui, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Người ta cũng là vì tốt cho cô, vẫn là đừng chơi, đi đi.”

“…”

Đường Tiểu Nhiên giống như một chú hề, bị vây ở giữa, chịu những lời mỉa mai.

Đột nhiên, một bóng đen từ trên trùm xuống, Tô Chính Kiêu túm cổ áo của người phụ nữ béo, hằn học hỏi: “Mẹ kiếp cô nói ai là người què?”

“Cô ta đi đường rõ ràng một chân cao một chân thấp không phải là người què thì là cái gì?” Người phụ nữ béo càng không khách sáo mà nói.

Lời vừa dứt, Tô Chính Kiêu đấm một phát vào mặt của người phụ nữ béo.

Người phụ nữ béo căn bản không ngờ anh có hành vi như vậy, lùi lại mấy bước, máu mũi cũng chảy ra.

Người phụ nữ béo đau đớn rú lên.

Mấy nhân viên cũng đi ra, Tô Chính Kiêu giơ tay đấm thêm người phụ nữ một phát.

Nhân viên ở đó và người phụ nữ béo đều là bạn bè, cũng mang vẻ hống hách: “Vô duyên vô cớ đánh người, buộc phải xin lỗi, nếu không vòng đu quay sẽ không mở nữa!”

“Nằm mơ!”

“Thái độ ngông cuồng như vậy sao? Báo cảnh sát, bắt anh ta lại!”

Xin lỗi?

Đây là câu chuyện nực cười rất mà Tô Chính Kiêu từng nghe trong 30 năm nay!

Đôi mắt lạnh lẽo quét qua người mấy người đó, anh rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho quản lý của khu vui chơi: “Dùng tốc độ nhanh chóng cút tới đây cho tôi!”

Quản lý nhanh chóng chạy tới.

Mấy nhân viên đoàn kết một lòng: “Anh ta vô duyên vô cớ đánh người, còn gây sự, vòng đu quay không thể mở.”

Nhưng, quản lý không thèm liếc nhìn bọn họ, mà cung kính nhìn Tô Chính Kiêu: “Tổng giám đốc Tô.”

“Nhân viên trong khu vui chơi lẽ nào chó mèo đều có thể vào? Một đám không phải là con người như này anh cho bọn họ vào làm rồi lấy tiền lương của tôi?”

Tô Chính Kiêu nổi cáu thì luôn không nể tình, nói chuyện càng khó nghe: “Lập tức kêu bọn họ cút xa cho tôi!”

Quản lý bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đáp ứng, sau đó kết toán lương cho mấy người, bảo bọn họ rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc