CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 438


Thế là liền tạo thành một tình cảnh như thế này, người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp, mà cô gái thì ngồi trên vai anh.


Còn cơ thể nhỏ bé của Huyên Huyên giống như một con cá nhảy nhót tưng bừng, đứng ở phía dưới giàn nho mà chỉ huy: “Mẹ ơi, ở bên trái, mẹ ơi, ở bên phải.”


Nắng chiều xuyên qua khe hở giữa những lá nho rọi vào bóng lưng ba người, thoạt nhìn ấm áp, hòa thuận như thế.


“Mẹ ơi, hái nhiều thêm một chút, phải hái rất nhiều rất nhiều. Giáo viên của con nói là nho có thể được làm thành rượu nho, đến lúc đó mẹ làm rượu nho, sau đó mỗi ngày đều uống.”


Bé bước đi dưới giàn nho, đôi mắt sáng rực, gương mặt vui vẻ: “Chú tuyệt quá đi thôi, con đã nói rồi mà, mẹ sẽ không ép chú được đâu.”


Diệp Giai Nhi căn bản không thèm để ý cô nhóc đứng ở phía dưới líu ríu nói cái gì, cô chỉ tăng nhanh động tác trong tay, muốn nhanh chóng kết thúc nó.


Không nhắc tới chuyện bốn năm trước, chỉ dựa vào bây giờ hai người đang tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên, giữa bọn họ là mối quan hệ kẻ thù.


Lúc này, hành động cùng với tư thế này đối với hai người mà nói có hơi thân mật và mập mờ, với lại… không thích hợp.


Nhưng mà trái tim lại không có cách nào kiềm chế mà dao động, như thế này là không đúng, cô âm thầm tự nhủ.


Với lại mặt trời chiều mùa hè quá nóng bức, cho dù có gió thổi tới nhưng cũng không thể thổi tan đi cái nóng.





chỉ có nơi bị ướt là vị trí giữa hai chân, người không biết chuyện thì còn tưởng là…


Huyên Huyên đã chạy đi đếm nho, Thẩm Hoài Dương đứng sau lưng cô đương nhiên có thể nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô rất rõ ràng.


Nghĩ tới chỗ đó bị dính mồ hôi của mình, anh hoàn toàn tối tăm mặt mày, nhiệt độ nóng bỏng ở trên người không khỏi càng thêm kịch liệt, giống như là muốn thiêu đốt.


Cảm nhận ánh mắt bắn tới từ phía sau, Diệp Giai Nhi quay người, vừa nhìn liền thấy ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.


Bất giác, gương mặt theo đó mà nóng lên, đỏ bừng, cô lặng lẽ nhìn anh, kiềm chế cảm giác quẫn bách: “Nhìn đủ chưa?”


Hàng lông mày sắc sảo nhướng cao, giọng nói trầm thấp mà từ tính phát ra từ đôi môi mỏng, có chút khàn khàn: “Còn chưa đủ, cô Diệp có thể quay người lại để tôi có thể nhìn kỹ hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc