CHƯƠNG 709
Bọn họ cách nhau gần như vậy, nhìn sâu như vậy, nhưng lại giống như hai người xa nhất trên thế giới này, không thể với tới…
“Là thật, giữa chúng ta không thể thay đổi được gì nữa, tôi cũng đã thề trước mặt mẹ, điều này cũng không thay đổi được, cho nên, đến đây thôi.”
Thẩm Hoài Dương giận dữ nhìn cô, mù bàn tay nổi đầy gân xanh, không tự chủ mà bóp chặt cánh tay của cô, lực đạo trên tay có hơi lớn, bóp đau cô, cô nhíu mày: “Đau…”
Cúi người, môi của anh trực tiếp hôn lên môi cô, hung hăng, hôn cô thật sâu.
Môi lưỡi đan xen, giọng nói của anh trầm thấp, đè nén nhả ra một câu: “Vậy thì cùng đau, cùng xuống địa ngục!”
Dùng hết sức lực, Diệp Giai Nhi đẩy mạnh anh ta, không ngừng thở dốc, lồng ngực cũng phập phồng theo.
Mà Thẩm Hoài Dương lúc này lại giống như một kẻ điên cô chấp hết thuốc chữa, cô khiến anh đau, anh cũng muốn cô đau, cùng nhau đi, không ai tha ai cả.
Cùng nhau xuống địa ngục cũng khá tốt, dù sao có cô ở bên cạnh, anh tì lên trán của cô: “Đau đi, chúng ta cùng nhau đau đi, đau tới không thiết sống, như vậy mới tốt nhất!”
“Anh điên rồi!” Diệp Giai Nhi nhìn anh, có hơi mất khống chế mà hét vỡ giọng về phía anh: “Giữa chúng ta đã ngăn cách bởi quá nhiều thứ rồi, ngoài hai mạng người, còn rất nhiều thứ khác! Ạnh lẽ nào không biết sao? Tôi không thể vì anh mà cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ tôi, anh hiểu không?”
Thẩm Hoài Dương đưa tay, khẽ lau máu ở khóe miệng: “Em yêu bà ta hơn tôi sao?”
“Phải!” Cô đáp lại không chút do dự. Tải ứng dụng truyện hola để đọc full nhé!
Ở trước mặt cô, châm một điếu thuốc, trái tim của Thẩm Hoài Dương giống như bị thứ gì đó dày vò, bóp nghẹt.
“Vậy nên anh không cần đến tìm tôi nữa, loại cục diện này đã không thể cứu vãn được nữa, tôi không thể vì anh mà từ bỏ mẹ tôi, anh phải hiểu!”
Dứt lời, cô mở cửa xe, ôm Huyên Huyên ra, không quay đầu mà rời đi.
Khoảnh khắc cô xoay người, trong mắt cô phủ một tầng hơi nước, sau đó nước mắt rơi xuống.
Ngồi trên xe, Thẩm Hoài Dương một tay đánh vô lăng, vô lăng đảo qua, mà khớp xương của anh trắng bệch, gân xanh nổi hết lên.
Trong phòng, Diệp Giai Nhi không có ngủ, dựa vào bên cửa, mẹ nuôi cô lớn như vậy, cô không thể quên ơn nghĩa!
Cô đã khiến mẹ mất đi ba, làm sao có thể để mẹ mất đi cô nữa chứ?
Vậy nên giữa cô và anh đã định sẵn là không thể, chịu mọi dày vò, vẫn không thể ở bên nhau.
Quán bar.
Quý Hướng Không đang uống rượu, Trần Vu Nhất cũng đang uống rượu, Thẩm Hoài Dương bất động, chỉ dựa vào đó, sắc mặt của anh rất tệ.
“Uống đi, cho dù có bao nhiêu chuyện phiền lòng đi nữa, uống rượu thì cái gì cũng quên được!” Quý Hướng Không ném cho anh.
Thẩm Hoài Dương ném chai rượu đi: “Không có tâm trạng, cũng không hứng thú.”
Sau đó, anh đứng dậy, ngay cả chào gọi cũng không, trực tiếp lái xe rời đi, nơi anh đến là nhà của Diệp Giai Nhi.
Gõ cửa, vừa nhìn thấy là anh, Quách Mỹ Ngọc trực tiếp đóng cửa, Thẩm Hoài Dương không có đi, đứng ở ngoài cửa, anh đứng cả một đêm.