CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1196

Ngón tay dài ấm áp của người đàn ông vén áo ngủ của cô lên, bụng lộ ra rõ ràng, bờ môi nóng rẫy hôn lên: “Cục cưng, năm mới vui vẻ.”

Điện thoại vang lên, Thân Nhã cầm sang, là Vân Hàn gọi tới.

Cô khẽ ho một tiếng, nhận máy, đáp: “Ừ, chị không sang nữa, đúng lúc gặp bạn đi ăn một chút, giờ đã ở nhà rồi.”

Sau đó lại nói gì đó, cúp điện thoại, người đàn ông lại ôm cô vào lòng, hai người nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Có đôi khi, tình cảm không cần oanh oanh liệt liệt, tình cảm như vậy rất trầm trọng, lại dễ quá hạn, cuộc sống bình đạm, một câu nói, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta cảm thấy tốt đẹp.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa, trong phòng ấm áp, tốt đẹp, tiếng hít thở của hai người giao nhau.

Sáng hôm sau, lúc Thân Nhã tỉnh dậy, trên bàn trang điểm đặt lì xì, cô hơi kinh ngạc, Hoắc Đình Phong đi vào, cầm ly sữa.

Thân Nhã hỏi anh, anh để sao?

Hoắc Đình Phong khẽ gật đầu, bảo cô uống sữa, nói lì xì là chuẩn bị cho cục cưng.

Thân Nhã không nhịn được cười, mở miệng: “Có phải vội quá rồi không, bé còn chưa ra đời, lì xì gì chứ.”

Hoắc Đình Phong hơi nhắm mắt, xoa trán: “Tha thứ cho tâm trạng làm ba của anh quá nôn nóng kích động, từ sau tối qua, anh đã ba mươi sáu rồi, lại là đứa con đầu lòng, những thứ tốt nhất, anh đều muốn dành cho bé…”

Ba mươi sáu tuổi nghênh đón đứa bé đầu tiên trong đời, bất kể nói thế nào, cũng cảm thấy hơi lớn tuổi.

Trước đây, anh từng trải qua không ít việc, ức chế hay khó khăn, chông gai cuộc đời, anh đều rất sung sức, anh trải qua những điều này, đối với tình cảm, đối với người thân, người yêu càng thêm sâu sắc, vì từng trải mới càng thêm trân trọng…

Còn nữa, anh muốn nói, gặp được cô, là điều hạnh phúc nhất trong đời anh!

“Anh sẽ chiều hư bé, cưng chiều quá cũng không tốt với trẻ.” Thân Nhã cầm lì xì, rất tò mò bên trong đựng bao nhiêu.

“Đối với việc làm ba, anh không tường tận, anh sẽ học, em có thể hướng dẫn anh, anh muốn làm một người ba tốt, ở tuổi này…”

Giọng Hoắc Đình Phong trầm ổn, cũng rất nghiêm túc, những lời này hàm chứa sự chân tình phát ra từ tận đáy lòng.

Thân Nhã ngồi dậy, hơi nghiêng người về phía trước, cô ôm cổ anh, hít hơi thở mê người của người đàn ông, hít thở sâu: “Em tin anh, tuyệt đối sẽ là một người ba tốt.”

Anh sẽ là một người ba tốt, ở mặt này, cô tuyệt đối không chút nghi ngờ.

“Cảm ơn sự tin tưởng của em…” Cái ôm dịu dàng, ngập tràn ngọt ngào, ánh mắt Hoắc Đình Phong ấm áp, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thân Nhã uống sữa, thực sự có chút tò mò trong bao lì xì là gì, dùng ngón tay bóp, tò mò quá.

Hoắc Đình Phong đến phòng khách, không biết làm gì, Thân Nhã hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn ngoài cửa, sau đó động tác nhanh chóng mở lì xì.

Thân Nhã cảm thấy, mình thế này không tính là nhìn lén.

Nên nói thế này, anh tặng cho con, đứa bé lúc này vẫn trong bụng cô, bất kể có sinh ra hay không, đứa bé này vẫn phải gọi cô là mẹ.

Là một người mẹ, xem quà của con nhà mình, cô cảm thấy rất đương nhiên, không quá đáng.

Mở ra rồi, Thân Nhã cau mày, trong lì xì không có nhiều đồ lắm, có thể nói, bên trong chỉ có một tờ danh thiếp trắng tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc