CHƯƠNG 1197
Danh thiếp, còn trắng tinh, có ý gì?
Nhưng tâm tư của Hoắc Đình Phong luôn rất trầm, cô căn bản không đoán được dụng ý của anh.
Lúc Hoắc Đình Phong đi tới, Thân Nhã còn chưa kịp chỉnh lại, bị bắt tại trận, cô cũng không hề ngượng ngùng, sắc mặt thản nhiên.
“Đây là ý gì?” Thân Nhã thật tò mò.
“Thời gian ở thành phố S cũng không ngắn, khoảng thời gian trước đang bàn bạc một dự án, định mở công ty ở đây, vốn vẫn chưa quyết định sản nghiệp phát triển dưới trướng, nhưng bây giờ trong lòng đã nghĩ rất rõ ràng, sản phẩm kinh doanh là đồ dùng trẻ con, tên công ty, anh sẽ dùng tên con, đây xem như quà anh tặng con…”
Hai tay đút vào túi quần tây, Hoắc Đình Phong đứng trước giường, hơi nghiêng người, chống cánh tay rắn chắc, ánh mắt nhìn ngang với cô.
Thân Nhã sẽ không biết, vì món quà này, lúc ở Bắc Kinh, Hoắc Đình Phong đã suy nghĩ bao lâu.
Thân Nhã hơi sững sờ, dù trong tay chỉ cầm một tờ giấy mong manh, nhưng lại chất chứa biết bao chân tình của anh.
Nghĩ tới đây, Thân Nhã bỗng thấy cảm động, cô cong khóe môi, cố ý trêu chọc anh: “Còn bao lì xì của em đâu?”
Anh tiếp tục cúi sát vào người cô cho đến khi hai người không còn một khoảng trống, đôi mắt anh sâu thẳm như vực sâu không đáy hút cô vào trong đó: “Em muốn thật không?”
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cô, tim cô đập loạn nhịp, cô chỉ đùa một chút cho vui thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Anh rũ mắt, tay phải đút vào trong túi quần tây lấy ra một bao lì xì, ánh mắt anh nóng bỏng, hỏi lại cô lần nữa: “Có muốn không?”
Thân Nhã không mở miệng cũng không trả lời mà hơi nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng khiến cô cảm thấy không bình thường, trực giác mách bảo cô rằng có hơi nguy hiểm.
Hoắc Đình Phong đứng thẳng dậy, bờ lưng rộng thẳng tắp, anh nhìn cô chăm chú rồi đưa bao lì xì cho cô.
Cô không đưa tay nhận lấy, ánh mắt ảm đạm, ngay sau đó, Hoắc Đình Phong cong môi cười đặt bao lì lì lên bàn trang điểm, vuốt vuốt lọn tóc rối qua tai cô: “Thật thông minh…”
Sau đó anh đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, bảo cô dậy rửa mặt chảy đầu.
Sau khi anh đi, Thân Nhã do dự giây lát, sau đó bắt đầu mở bao lì xì của cô ra.
Bên trong chứa giấy tờ bất động sản ở thành phố B và nước K, còn có giấy đăng ký kết hôn.
Sự thật chứng minh suy đoán của cô không sai, trừ bao lì xì của thằng bé ra, thật ra anh cũng suy nghĩ rất lâu về bao lì xì này.
Chỉ là bây giờ cô không có suy nghĩ sẽ kết hôn lần nữa, cuộc hôn nhân đó đã khiến tinh thần cô kiệt quệ, cô không có dũng khí để thử lần thứ hai!
Hôn nhân không giống như tình yêu, chúng ta có thể yêu một lần, hai lần, thậm chí ba hoặc bốn lần, nhưng hôn nhân thì khác.
Hoắc Đình Phong mua vài món ăn đặc sắc và món tây trở về, sắt mặt ôn hòa.
Thân Nhã suy nghĩ, cuối cùng đưa lại bao lì xì cho anh, cô thành thật nói: “Bây giờ em không có ý định kết hôn, em có hơi sợ hãi với hôn nhân.
”