CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 516

Sau đó, Quý Hướng Không quay về thành phố S, Thẩm Hoài Dương không ôm Huyên Huyên về nhà, mà là đến nhà hàng Ý, ăn tối xong, anh để Huyên Huyên gọi điện cho mẹ.

Kêu cô đến nhà hàng Ý…

Có chút việc, anh nghĩ quả thực nên nói rõ ràng…

Huyên Huyên vừa ăn bít tết, vừa cầm điện thoại, giọng non nớt, tóc hai chùm đáng yêu lắc lư trong không trung.

Đợi ăn xong bít tết, Thẩm Hoài Dương kêu nữ nhân viên phục vụ dẫn cô bé đến khu trẻ em trong khách sạn chơi.

Rót ly rượu vang, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm ly thủy tinh trong suốt khẽ lắc, nhìn nước rượu đỏ thắm sền sệt lay động trong ly, lại rơi xuống.

Khuôn mặt tuấn mỹ rất trầm, trầm như bầu trời đêm đen kịt, nhìn không ra lúc này anh đang nghĩ gì.

Chốc lát sau.

Cửa phòng bao bị đẩy mở, Diệp Giai Nhi bước vào, ánh mắt trực tiếp rơi trên người anh: “Huyên Huyên đâu?”

Cô và Điền Quốc Gia vừa về tới nhà, liền nhận được điện thoại của Huyên Huyên, không ở lại, cô lập tức chạy tới.

Uống sạch rượu vang trong ly, sau đó, anh lấy ra tấm thiệp mừng đưa cho cô.

Cô quái dị nhướn mày, vươn tay mở ra, lại nhìn thấy tân lang là Quý Hướng Không, tân nương là Trần Diễm An.

Cô biết hai người đã ở bên nhau, lại không nghĩ tới kết hôn nhanh như vậy.

Mà chính vào giây phút cô xem thiệp mừng, ánh mắt Thẩm Hoài Dương lại rơi trên chiếc nhẫn trên ngón tay thon thả của cô.

Chiếc nhẫn vàng rất bình thường, kiểu dáng không cầu kỳ mà đơn giản, phóng khoáng…

Đôi mắt thâm thúy thoáng chốc híp lại, không thể nghi ngờ đã đâm anh bị thương, bất giác siết chặt ly thủy tinh trong suốt, mu bàn tay nổi gân xanh, sức lực lớn đến như muốn bóp nát ly.

Thu lại thiệp mừng, Diệp Giai Nhi nhìn xung quanh phòng bao, lại mở miệng nói: “Huyên Huyên đâu?”

Thẩm Hoài Dương không lên tiếng, càng không trả lời câu hỏi của cô, thân thể thon dài đứng dậy, bước về phía trước, bàn tay to bỗng bắt lấy cánh tay cô, còn không đợi cô phản ứng lại, đã tháo chiếc nhẫn đó xuống.

Diệp Giai Nhi cả kinh, phẫn nộ nhìn anh: “Thẩm Hoài Dương, anh làm gì vậy!”

Ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô, bờ môi mỏng như lưỡi dao cong lên, rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: “Cũng chỉ như vậy…”

“Không lọt vào được mắt anh, đương nhiên có thể lọt vào mắt người khác, trả nhẫn lại cho tôi!” Trong lời nói của Diệp Giai Nhi đã nhiễm lên chút lửa giận.

Thẩm Hoài Dương nghe vậy, hàng mày lạnh lùng nhướn lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Đương nhiên có thể lọt vào mắt người khác, ha, người khác chỉ sợ là chỉ vợ trước yêu dấu của tôi, đúng chứ?”

Cô nghênh đón ánh mắt anh, không chút né tránh, gật đầu, vươn tay: “Nhẫn!”

“Ha…” Anh nhếch môi cười: “Nhưng mà, bây giờ tôi không muốn nghe thấy nhất chính là chữ nhẫn!”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy trào phúng lại buồn cười, anh cướp nhẫn của cô đi, lại còn lười biếng ưu nhã nói với cô, anh không muốn nghe thấy nhất chính chính là chữ nhẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc