Nghe vậy, anh lạnh lùng nhìn cô ta vài lần, quay người lại bước ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, lúc anh bước ra khỏi phòng, nhẹ giọng nói một câu: “Sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên có thể nhìn thấy lại là cậu, thật sự rất tốt…”
Bước chân dừng lại trong chốc lát, nhưng mà anh không nói tiếng nào, cũng không quay đầu lại, sau đó tiếp tục nhanh chân đi thẳng ra phía trước.
Lúc này, y tá đi vào đổi thuốc, là một cô y tá khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, rất hoạt bát, trẻ trung.
“Số của trợ lý Thẩm thật là tốt, làm người ta ghen tị muốn chết.
”
Thẩm Hải Băng nở một nụ cười, cảm giác đau đớn làm cho cô ta nói chuyện có hơi khó khăn: “Ghen tị tôi nằm ở trên giường như thế hả?”
“Đương nhiên là không phải rồi, mà là cái người đàn ông giống như người mẫu vừa mới bước ra ngoài đó.
”
Trong mắt và trong lời nói của y tá đều là sự ngưỡng mộ: “Anh ta đối xử với trợ lí Thẩm thật là tốt, bắt đầu kể từ khi trợ lý Thẩm vào trong phòng cấp cứu, anh ta vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài.
Trợ lý Thẩm hôn mê hai ngày, anh ta cũng trông chừng hai ngày, ngay cả mắt cũng không nhắm.
Ghen tị quá đi thôi, lúc nào tôi mới có thể tìm được một người bạn trai như vậy đây.
”
Người thì đẹp trai, dáng người giống như người mẫu, quan trọng đó chính là đối xử với bạn gái tốt như thế, làm sao có thể không làm cho người ta ngưỡng mộ được chứ?
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng hoàn toàn giật mình, suy nghĩ ở trong lòng lăn lộn giống như là nước ở trong hồ đập vào bờ.
Cô ta hôn mê hai ngày, mà anh trông chừng cô ta hai ngày.
Nếu như nói lúc vừa mới trở về từ nước Mỹ, cô ta không nhìn thấu cảm giác của anh đối với cô ta, nhưng mà hiện tại cô ta biết rõ ràng.
Anh vẫn còn yêu cô ta…
Mà bắt đầu từ lúc cô ta mất đi ý thức, trong đầu của cô ta đều là hình bóng của anh, vô cùng nhớ anh.
Đổi thuốc một chút, y tá liền ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng, hô hấp của cô ta quanh quẩn trong không khí.
Lúc này, cô ta có hơi sợ hãi, dường như trái tim đã không thể kiểm soát được.
Tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Hoài Dương bưng một ly nước ấm đi vào, mặt không biểu cảm đứng ở bên giường, từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc.
Sau đó, bàn tay của anh cầm lấy tăm bông, thấm ướt tăm bông rồi lại thoa vào môi của cô ta.
Bác sĩ nói là bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, không thể uống nước, cho nên chỉ có thể dùng loại phương pháp này để giảm đi cảm giác khô khốc và khát nước.
Ánh mắt rơi trên mặt anh, Thẩm Hải Băng nhỏ giọng nói: “Cậu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Không để ý đến cô ta, dường như là Thẩm Hoài Dương không nghe thấy.
“Cậu đang tức giận hả? Lúc đó đứa nhỏ khóc ở trong phòng, tôi nghe thấy rất rõ, không có cách nào không quan tâm đến đứa bé.
”
“Tại sao tôi lại phải tức giận? Đây là chuyện của cô, không có liên quan gì tới tôi.
” Giọng nói của anh rất lạnh nhạt.
“Hoài Dương, cậu có thể di chuyển cái khay một chút được không, chân của tôi đau.
” Thẩm Hải Băng hít vào một ngụm khí lạnh.
Cười lạnh, đôi môi của Thẩm Hoài Dương cử động, lạnh lùng nói: “Cô còn biết đau nữa hả, tôi tưởng là trợ lý Thẩm vĩ đại đến nỗi không cảm nhận được cái gì, không ngờ tới còn biết đau…”
Nghe thấy lời nói châm chọc, trong lòng của Thẩm Hải Băng lại cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.
Anh quan tâm cô, cho nên mới có thể nói chuyện lạnh nhạt như thế, cố ý khiêu khích cô, đây cũng chính là tính cách của anh.
“Tôi là người có cảm xúc, đương nhiên có thể cảm nhận được cơn đau rồi, sau này tôi sẽ chú ý.
”
Ngẩng đầu lên quét nhìn cô ta, anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Tùy cô…”.