CHƯƠNG 387
Bốn năm trước là Thẩm Hoài Dương, một người đàn ông tuấn mỹ như thần, là tình nhân trong lòng của tất cả phụ nữ ở thành phố S.
Bốn năm sau lại có một người đàn ông xuất sắc như thế, tình cảm nóng bỏng trong đôi mắt của anh ta vô cùng rõ ràng, đốt cháy dữ dội.
Tại sao cô ta lại không có số phận tốt như thế?
Có điều tổng giám đốc thích Giai Nhi như vậy, thế thì chắc chắn là sau này chồng của cô ta sẽ lên như diều gặp gió ở công ty.
Nghĩ đến đây, cô ta vui vẻ ra mặt, trong lòng vừa tính toán vừa nói với Diệp Giai Nhi: “Nếu như mọi người đã quen biết nhau, vậy thì tôi không ở đây quấy rầy hai người ôn chuyện nữa. Giai Nhi, tôi về trước chăm sóc cho Thiên Thiên nha.”
Vừa nói xong, không đợi Diệp Giai Nhi đáp lời, Hứa Mẫn Nhu quay người lại, đồng thời quan tâm đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, từ đầu đến cuối ý cười trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Trạch Hy đều không hề lui đi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như gió: “Chờ em năm phút…”
“Được.” Diệp Giai Nhi mỉm cười gật đầu: “Cậu cứ đi làm việc trước đi, đúng lúc tôi cũng muốn uống nước.”
Ngồi xuống ghế, động tác Thẩm Trạch Hy nhanh chóng ký tên trên tài liệu, tốc độ ký tên rất nhanh, cũng không kịp chờ đợi.
Uống nước, ánh mắt Diệp Giai Nhi tỉnh thoảng đảo qua người anh ta, lúc này cô rất khó để có thể liên tưởng anh ta và Thẩm Trạch Hy toàn là thi trượt vào bốn năm trước lại với nhau.
Một sấp tài liệu thật dày, Thẩm Trạch Hy lại cố gắng xử lý nó trong vòng năm phút, ném cây bút ra: “Đi thôi, chắc hẳn cô nên mời em ăn cơm trưa…”
“Đương nhiên rồi, ăn cơm gì cũng được?”
Thẩm Trạch Hy gật đầu, ánh mắt mê mẩn nhìn chăm chú vào gương mặt dịu dàng của cô, chỉ cần có thể ăn cơm cùng với cô, còn lại không quan trọng.
Hai người dùng thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đi thẳng xuống đại sảnh, lúc bước ra từ trong thang máy, những người xung quanh ghé mắt nhìn sang.
Có mê mẩn Thẩm Trạch Hy, cũng có tò mò với Diệp Giai Nhi.
Ngồi lên chiếc xe màu đen đi khỏi đó, số lần mà Diệp Giai Nhi trở về thành phố S trong bốn năm gần đây có thể đếm trên đầu ngón tay, mà sự thay đổi của thành phố S cũng vô cùng lớn, cô nghĩ một chút mà vẫn không thể nghĩ ra, không biết là nên dẫn anh ta đi ăn cơm ở đâu.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cô nói: “Nếu không thì đến gần trường học đi, đồ ăn ở đó khá ngon.”
“Được.” Thẩm Trạch Hy ôm lấy cặp mắt hoa đào, đánh tay lái rẽ qua bên trái.
Chỉ là lúc chạy qua ngã tư đường lại lướt qua một chiếc xe xa hoa khiêm tốn màu đen, khoảng cách gần như thế, không có ai để ý đến ai.
Mà trên chỗ ngồi ở phía sau chiếc xe ấy, Thẩm Hoài Dương đang ngồi ở đó, thân thể cao lớn dựa trên ghế ngồi, đang nhắm hai mắt dưỡng thần.
Điện thoại truyền đến tiếng vang, đôi mắt mới chậm rãi mở ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy điện thoại đang rung lên từ trong túi quần, mở ra, ấn nút nghe.
“Hoài Dương, không phải là ngày hôm nay con về nước rồi à, mẹ kêu tài xế đến sân bay đón con.” Giọng nói của Tô Tình xuyên qua làn sóng vô tuyến.