CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



“Huyên Huyên cũng nhớ bà ngoại muốn chết.

” Cô bé còn nhỏ, nhưng mà lại học theo bộ dạng của người lớn làm cho Quách Mỹ Ngọc bật cười.

Diệp Đức Huy cũng cười không ngậm được miệng, ôm Tiểu Huyên Huyên từ trong ngực của Quách Mỹ Ngọc: “Vậy có nhớ ông ngoại không nào?”
“Nhớ chứ ạ.

” Giọng nói của Tiểu Huyên Huyên rõ to.

Nhưng mà Diệp Đức Huy lại cố ý ghẹo cô bé: “Nói nhỏ quá, ông ngoại không nghe thấy!”
“Nhớ ạ.

” Huyên Huyên lại lớn giọng hơn.

“Vẫn không nghe thấy.


“Nhớ ạ.



Quách Mỹ Ngọc đau lòng lại tức giận vỗ vỗ vào Diệp Đức Huy: “Nào có ai trêu đùa cháu như ông đâu chứ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên nghẹn đến đỏ bừng kìa.

Ngoan, bà ngoại lấy sữa SuSu cho Huyên Huyên nha.


Diệp Giai Nhi đã không cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần trở về nhà ba mẹ đều sẽ như thế, cưng chiều Huyên Huyên lên đến tận trời.

Cô không thể có ý kiến, không thể mở miệng, chỉ cần mở miệng họng súng của hai người chắc chắn sẽ chỉa ra ngoài.

Đi vào nhà vệ sinh, cô rửa mặt, rốt cuộc cũng đã cảm thấy thoải mái sảng khoái hơn.

Lúc đi ra từ nhà vệ sinh, vừa vặn nghe thấy Quách Mỹ Ngọc đang gọi điện thoại cho Diệp Đông.

Nhíu nhíu mày, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đi qua: “Mẹ, anh trai về rồi?”
Thở dài, Quách Mỹ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Đã trở về rất lâu rồi.


“Anh ấy không đi làm?”
“Còn làm cái gì nữa, đã bị người ta cho nghỉ việc rồi.

” Nói đến đây, Quách Mỹ Ngọc liền tức giận.


“Sao lại bị đuổi, không phải anh ấy là công chức hả?”
“Đến trễ về sớm, thành tích lại không tốt, đúng lúc có lãnh đạo mới được điều tới, quan mới đốt ba đống lửa, nó đúng lúc lại là người giết gà dọa khỉ.


Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi đã hiểu rõ, không nói gì thêm.

Chờ sau khi Diệp Đông và Hứa Mẫn Nhu trở về thì bắt đầu ăn bữa tối.

Ban đầu không muốn nói cái gì, nhưng mà Diệp Giai Nhi vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Anh, anh đi làm không thể nghiêm túc một chút hả? Bây giờ không chỉ có anh và chị dâu, còn có con nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sao anh có thể nuôi sống được con đây?”
Diệp Đông đang uống canh gà, nhướng mày có chút không vui: “Đang dùng cơm, có thể đừng nói mấy lời ảnh hưởng đến cảm xúc không?”
“Cậu xấu hổ rồi.

” Tiểu Huyên Huyên cuộn người trong lòng Diệp Đức Huy, bàn tay chạm chạm vào Diệp Đông: “Cậu không có tiền, Tiểu Thiên Thiên không thể ăn ông già và không được uống SuSu, sau đó Tiểu Thiên Thiên sẽ không thể lớn.


Diệp Đức Huy cười haha: “Nhìn đi, ngay cả Tiểu Huyên Huyên nhà chúng ta đều biết cậu mình không thể nuôi sống Tiểu Thiên Thiên.


Nghe vậy, trên trán của Diệp Đông không khỏi xuất hiện mấy vạch đen: “Lâu không gặp, Huyên Huyên lại học được cách làm người ta khó xử.


Với lại con trai nhà anh ta không ăn ông già, không uống SuSu vẫn có thể trưởng thành như thường.

Diệp Giai Nhi rất nghiêm túc, cô gằn từng chữ: “Anh không tìm được việc em cũng mặc kệ, không thèm quan tâm, nhưng mà anh không thể lấy một đồng tiền nào từ chỗ ba mẹ.

Là một người đã hơn ba mươi tuổi rồi, lại còn há miệng đòi tiền từ ba mẹ, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc