CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2161

Đi dạo cả ngày, Trần Diễm An đã mệt lắm rồi, cô từ chối: “Em buồn ngủ lắm, Huyền Diệp cũng ngủ rồi, không cần đến đây.”

Bây giờ Quý Hướng Không ngày càng cảm thấy anh rất bám người, chỉ muốn ở bên cạnh cô từng phút từng giây, hoàn toàn không thể khống chế.

“Được, ngủ ngon, buổi tối nhớ đắp kín chăn, sáng mai anh sẽ sang.”

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Âu Dương Tư đã kéo vali rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, anh ta phải bay về nước Z rồi.

Anh ta không thông báo với Trần Diễm An, không phải vì không muốn nói, mà là không muốn hai bên lại phải đa sầu đa cảm.

Đã muốn đi thì cứ lặng lẽ đi thôi, nếu cô biết rồi đi tiễn anh ta, anh ta sợ mình sẽ đổi ý.

Vào khoảnh khắc ngồi lên máy bay, đeo bịt mắt, tim Âu Dương Tư không ngừng đập thình thịch, môi mỏng cũng mím chặt.

E rằng sau này anh ta sẽ không quay lại thành phố S này nữa, cứ xem nó như một nơi làm lễ truy điệu cho tình cảm còn chưa bắt đầu đã kết thúc của anh ta vậy.

Trong túi của anh ta chứa đầy ảnh của Huyền Diệp, sau này lúc nhớ Huyền Diệp, anh ta có thể lấy ảnh ra để xem.

Huyền Diệp chính là cục cưng mà anh ta yêu thương nhất!

Khóe mắt anh ta ươn ướt, nhưng anh ta không để nó tuôn rơi, kết cục thế này anh ta đã biết từ lâu rồi, không phải sao?

Chỉ là cảm giác đau đớn vì đột nhiên rời xa cục cưng mình tự tay nuôi dưỡng hơn một năm thật sự giống như đứt gan đứt ruột, như mấy con dao đồng thời đâm vào tim.

Nữ tiếp viên hàng không do dự một lát rồi tiến lên, muốn làm quen, nhưng vừa cất lời thì Âu Dương Tư đột nhiên hung hăng quát: “Cút!”

Trần Diễm An thức dậy, Quý Hướng Không cũng đã đến, còn mang theo bữa sáng, cười híp mắt đung đưa với cô, sau đó vội vàng đi tới phòng ngủ bế Huyền Diệp.

“Anh bế Huyền Diệp đi, em đi gọi Âu Dương Tư”.

Nói xong, cô đi ra ngoài.

Hai phút sau cô vẫn chưa về, nên Quý Hướng Không cũng đi qua.

Anh mở cửa phòng khách sạn, nhìn thấy cô ngồi trên sofa im lặng không nói một lời, anh cau mày: “Sao vậy?”

“Anh ấy đi rồi, vali trong phòng cũng không còn nữa, anh ấy đi rồi!” Giọng nói của Trần Diễm An rất khàn.

Yết hầu của Quý Hướng Không lăn lộn, anh đau lòng ôm cô vào lòng: “Chắc chắn anh ta sợ em đau lòng nên mới không chào hỏi tiếng nào đã rời đi.”

“Em biết…” Trần Diễm An nhìn căn phòng: “Anh ấy ở bên cạnh em lâu như thế, em không làm được gì cho anh ấy cả, chỉ khiến anh ấy cả người đầy thương tích.”

Quý Hướng Không vẫn ôm chặt lấy cô, im lặng an ủi cô, không nói một lời, anh biết Âu Dương Tư quan trọng với cô đến mức nào.

Trên thế giới này luôn có một người như thế, anh ta không phải người thân của bạn, cũng không phải bạn bè, nhưng lại quan trọng hơn bất cứ ai.

Suốt cả một ngày, tâm trạng của Trần Diễm An luôn rất nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc