CHƯƠNG 1147
“Khẩu vị của anh như thế nào em đều nhớ, lúc trước anh thích ăn những món ở nhà hàng này, hôm nay, em cũng đặt nhà hàng này.” Giọng nói của Lâm Nam Kiều rất dịu dàng.
Đương nhiên trong lòng cô ta biết rất rõ, người đàn ông bị thương đều thích sự an ủi dịu dàng, quan tâm, để anh ta cảm thấy thoải mái, tự do.
“Cảm ơn.” Trần Vu Nhất chỉ nói hai từ, câu nói cảm ơn này là thật tâm.
“Em biết rồi, em mãi mãi không cần lời cảm ơn của anh….” Lâm Nam Kiều nói rất dịu dàng, lại tinh ý hiểu lòng người nói: “Em có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng không?”
Trần Vu Nhất lười biếng nhún nhún vai, bày tỏ cô ta có thể hỏi.
“Nếu như lúc đó không có Thân Nhã, anh có lựa chọn kết hôn, sinh con với em không? Đây là câu hỏi duy nhất em muốn có được đáp án.”
Trần Vu Nhất không chút do dự trả lời: “Có.”
Trong lòng anh ta, vấn đề này không đáng để suy nghĩ và đặt nghi vấn.
Lâm Nam Kiều cười: “Có câu nói này em hài lòng rồi, anh nghỉ ngơi đi, đợi anh ngủ, em sẽ rời đi.”
Mấy ngày nay, ngoại trừ Cát Mỹ Ngọc, thì cũng không có ai đến, mặc dù yên tĩnh, nhưng đối với Trần Vu Nhất mà nói, có chút cô quạnh.
Lúc này, Lâm Nam Kiều xuất hiện đối với anh ta mà nói rất đúng lúc, có thể để anh ta cảm nhận được sự ấm áp, cũng có thể để anh ta cảm nhận được sự yên tĩnh.
Ở bên kia.
Hệ thống sưởi đang chạy, Thân Nhã đã ngủ, nhưng ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng, Hoắc Đình Phong vẫn chưa ngủ, laptop để trước mặt, những ngón tay dài đang gõ trên bàn phím.
Cũng không biết anh điều tra tài liệu gì, một lúc sau, khóe miệng cong lên, mắt trái hơi nheo lại.
Sau đó, Hoắc Đình Phong đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sáng rực, chiếu những tia sáng màu bạc chiếu xuống, một phong cảnh rất khác biệt.
Trên khuôn mặt với ngũ quan rõ ràng, từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười, nụ cười kia dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ.
Đột nhiên Hoắc Đình Phong có chút muốn hút thuốc, bàn tay thò vào trong túi quần đã chạm đến hộp thuốc, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, buông tay ra, không hút nữa.
Anh đứng trước cửa sổ rất lâu, có lẽ phải nửa tiếng, hoặc phải một, hai tiếng, giống như một pho tượng, không ai nhìn ra được lúc này anh đang nghĩ gì….
Sờ túi áo vest, Hoắc Đình Phong lại cười thành tiếng, lần này không phải là nụ cười trong im lặng, mà là một tiếng cười.
Trong một căn phòng yên tĩnh dưới màn đêm một tiếng cười khẽ như vậy đột nhiên vang lên, nhưng lại rất êm tai và quyến rũ.
Bàn tay to, khớp xương rõ ràng xoa cằm, sau đó khẽ vỗ đùi một cách nhịp nhàng, đây là biểu hiện anh đang vô cùng vui vẻ…
Một người đàn ông trưởng thành, đã 34 tuổi có thể nói anh đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, còn có những hỉ nộ ái ố.
Đặc biệt, anh lại là một người đàn ông trầm lặng, nội tâm như vậy, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng giây phút này, đứng trước cửa sổ, lại cười một cách rực rỡ như vậy.
Đúng vậy, nụ cười này quả thật rất đẹp, nhưng không thể không nói một câu, đêm khuya vui vẻ tự cười một mình như vậy, thật sự có chút ngốc…