CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1179

Lông mày của Hoắc Đình Phong vẫn còn nhíu chặt như cũ, thứ đang tích tụ trong lòng anh là lửa giận, anh híp mắt, rất khác biệt so với vẻ ôn hòa nhã nhặn của trước kia.

“Không phải là anh hoàn toàn không biết sự băn khoăn trong lòng em, anh có mắt có thể nhìn thấy, có cảm giác có thể phát giác ra, cho nên anh đã ngây thơ dùng một chiêu đó trong hôn lễ của Trần Vu Nhất. Anh nói rằng mình vui vẻ và sẵn sàng chấp nhận, anh hiểu nó rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, anh cũng đã bày tỏ muốn em là bà Hoắc của mình, nhưng thứ mà em đáp lại anh chính là nói anh tính kế em. Em đã suy nghĩ kỹ chưa vậy, rốt cuộc là anh đã tính kế em cái gì?”

Tiếng nói vừa dứt, anh không thèm tiếp tục để ý đến cô nữa, bàn tay to lớn trực tiếp đẩy cô ra khỏi biệt thự, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Anh luôn ổn trọng, biết kiềm chế, xử lý bất cứ chuyện gì cũng sẽ thỏa đáng và biết chừng mực, nhưng mà lần này thật sự có hơi…

Thân Nhã không ngờ tới là mình lại bị chặn ở cửa, nhưng cô vẫn không đi mà đứng đấy nhấn chuông cửa, nói chuyện với video: “Cho nên em biết em sai rồi, đến đây năn nỉ anh tha thứ, anh tha lỗi cho em đi.”

Không có câu trả lời, Hoắc Đình Phong đứng trong biệt thự nhìn vào màn hình, hai tay khoanh trước ngực, có chút trẻ con mà hừ lạnh một tiếng từ mũi.

“Tha thứ cho em đi có được không, em thật sự biết mình đã sai rồi, sáng hôm nay em ở đó đợi anh một tiếng đồng hồ, em thật sự rất có thành ý, nhưng mà em không ngờ là anh lại tức giận như thế. Lúc này em rất lạnh, tay lạnh, chân cũng lạnh, cho nên sắp không thể kiên trì được nữa rồi, cho nên em sẽ đến ngược từ mười. Nếu như anh không chịu mở cửa, vậy thì em chỉ có thể đi thôi, 1 2 3… 6 7… 8…”

Hoắc Đình Phong vẫn còn duy trì tư thế y hệt lúc nãy mà không hề cử động, cũng không đáp lời, chỉ là ngón tay thoáng có chút di chuyển.

Đôi mắt hơi nhướng lên, trong lòng anh đang suy nghĩ nếu như cô có thể kiên trì thêm một chút nữa có thể đếm tới 15 thì chắc chắn anh sẽ mở cửa ra.

Có lẽ là 12 cũng được rồi.

Nhưng mà vừa mới nói dứt số 1, bóng dáng Thân Nhã liền hoàn toàn biến mất trong video.

Biểu cảm của Hoắc Đình Phong trở nên cứng đờ, cái cằm căng cứng, cô đến đây nhận lỗi nhưng mà sự nhẫn nại ít đến đáng thương, ngay cả đếm thêm hai con số cũng không chịu.

Nhưng mà một giây sau, Thân Nhã lại xuất hiện trong video một lần nữa, đang cố gắng làm dịu lại nhịp thở gấp gáp: “Đình Phong, em thật sự có thứ này muốn cho anh xem, anh mở cửa một chút đi.”

Đôi môi mím chặt khẽ động đậy, sắc mặt của Hoắc Đình Phong đã hòa hoãn không ít, bỗng nhiên một lúc sau anh vẫn lựa chọn mở cửa ra, Thân Nhã nở nụ cười rồi đưa vòng hoa ở trong tay cho anh: “Tặng anh nè.”

“Mượn hoa hiến phật?” Hoắc Đình Phong nhìn Thân Nhã hồi lâu, ánh mắt anh đảo qua cành cây trụi hoa trong bồn hoa.

“Mượn của ai hiến cho ai cũng được mà, trước đó anh đã nói với em câu này…” Cô không hề có thái độ đùa giỡn, mà rất chân thành.

“Nhưng mà Thân Nhã à, thành ý của em đâu anh không nhận thấy? Xin lỗi thì phải có bộ dạng của xin lỗi…” Cửa biệt thự ngay lập tức đóng lại một lần nữa.

Thân Nhã thở dài một hơi, đầu cúi rất thấp, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nhìn giống như là rất uể oải.

Hoắc Đình Phong nhíu mày, đôi mắt có chút âm trầm, sự trầm ổn bấy lâu nay lại trở nên mâu thuẫn vào thời khắc này, còn có chút nôn nóng.

Bình luận

Truyện đang đọc