CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 592

Hai người vội vàng sửa loạn lại, thật chẳng ra sao.

“Lần thứ hai rồi…” Thẩm Hoài Dương ỉu xìu, giọng nói từ tính khàn khàn: “Con gái anh lại tập kích bất ngờ nữa, sớm muộn gì anh cũng bị con bé làm phát bệnh tim mất.”

Vẻ đỏ bừng trên gương mặt Diệp Giai Nhi vẫn chưa phai, cô nhéo nhéo da thịt mềm quanh eo anh: “Còn trách con bé nữa sao, là do anh không xem địa điểm và trường hợp!”

Anh vòng tay ôm cô: “Con bé vào thật đúng lúc, vừa nãy ba mẹ anh vào cũng không nghe thấy một tiếng động nào của nó, còn chúng ta vừa mới thân thiết một chút là nó lại đi vào, thật sự là kẻ thù nhỏ của anh mà!”

“Đừng lắm lời nữa, mau sửa soạn lại đi, kẻ thù nhỏ của anh đói bụng rồi kìa.” Cô mỉm cười đẩy anh ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Hoài Dương không hài lòng, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một lúc rồi mới bước ra khỏi bếp.

Khi bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi nghe thấy tiếng hét của Huyên Huyên phát ra từ trong phòng tắm, rõ ràng là đang bị người đàn ông kia chỉnh đốn.

Cô nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dương ném Huyên Huyên lên không trung rồi ôm chầm lại.

Những lời nói của Tô Tình và Thẩm Thiên Canh hôm nay không ảnh hưởng gì đến cô!

Trước kia, cô không định ở bên anh nữa nên cũng không cần thiết phải khách khí với lời nói đầy thô lỗ của Tô Tình, cô sẽ là phản đòn không thương tiếc, cô cũng không cần thiết phải chịu đựng những lời trách cứ của bà ta.

Còn bây giờ, cô đã có kế hoạch cùng anh tái hợp, Tô Tình là mẹ của anh, ở một mức độ nào đó, cô sẽ bao dung, không muốn anh bị kẹt ở giữa.

Tuy nhiên, sự bao dung ấy cũng sẽ có điểm mấu chốt, cô không muốn anh phải khó xử nhưng không có nghĩa là Tô Tình được phép sỉ nhục cô…

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Hải Băng khóc bù lu bù loa, đến nỗi ước hết cả mặt.

Tô Tình vừa an ủi vừa mắng Diệp Giai Nhi, trong lời nói tràn đầy vẻ chán ghét.

“Hoài Dương nhất định là bị mù rồi nên bây giờ mới không nhìn thấy gì hết, con nhỏ kia quả thật có chút thủ đoạn! Nhìn mặt của cô ta là chị muốn nổi điên!”

“Còn tôi, tôi là gì?” Thẩm Hải Băng hỏi vặn lại, cô ta vừa cười vừa khóc. Mãi cho đến lúc này, cô ta còn chưa hồi phục tinh thần, cả người vẫn trong tình trạng hốt hoảng.

Thẩm Thiên Canh cau mày nói với Thẩm Hải Băng: “Dù thế nào đi nữa thì anh và chị dâu em cũng sẽ không bao giờ đứng về phía người phụ nữ đó.”

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng chỉ lắc đầu, bây giờ cô ta không muốn nghe gì nữa, cô ta cảm thấy rất đau, rất đau, cô ta muốn khóc.

“Bà an ủi con bé nhé.” Thẩm Thiên Canh nói với Tô Tình.

Tô Tình duỗi tay ôm Thẩm Hải Băng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ta, ôn nhu dỗ dành, trong lòng thì đang không ngừng mắng chửi Diệp Giai Nhi.

Điện thoại reo lên, Thẩm Thiên Canh lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số người gọi, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lộ ra chút vui mừng. Ông ta thấy Tô Tình không để ý đến bên này, liền đi đến chỗ khác bắt máy: “Alo, đã đến chưa?”

Sau đó, không biết bên kia nói gì, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh đột nhiên thay đổi. Ông ta không nói gì mà cúp máy, sau đó ra khỏi nhà họ Thẩm.

Tô Tình đang an ủi Thẩm Hải Băng thấy vậy thì sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Thiên Canh, ông đi đâu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc