CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1939

Đúng là nói trước bước không qua, sau khi xuống máy bay không lâu thì hành lý của Trần Diễm An đã bị thất lạc rồi.

Giữa một nơi xa lạ, cô mờ mịt đứng trên đường.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn phủ lên người cô, chính là người đàn ông trên máy bay.

“Có lẽ cô đang cần tôi giúp đấy nhỉ.”

Âu Dương Tư đang kéo một chiếc vali, khuôn mặt tuấn tú, cơ thể cao gầy hơi cúi xuống, chiếc đồng hồ trên tay anh ta còn phản chiếu ra ánh sáng.

Trần Diễm An gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy như thế.”

Dù có báo cảnh sát thì không biết đến khi nào họ mới giải quyết cho cô. Toàn bộ giấy tờ tư trang của cô đều ở trong hành lý, hiện giờ trên người cô chẳng có một đồng.

Nếu không muốn ngủ ngoài đường thì lúc này, tốt nhất là cô nên tìm cách đi cùng với anh ta và nhờ anh ta giúp đỡ.

Âu Dương Tư cong môi: “Tôi đã đặt khách sạn rồi, đi cùng đi.”

Trần Diễm An lẽo đẽo theo nhau. Cô không hề lo lắng anh ta có ý xấu. cảm giác mà Âu Dương Tư đem lại và trực giác mách bảo cô anh ta không phải là loại người đó.

Nhưng anh ta cao thật đấy. nhìn từ phía sau, vóc dáng mảnh khảnh kia cũng phải được 187cm, một bộ quần áo đơn giản khi khoác trên người anh ta cũng toát lên một loại cảm giác vô cùng tôn quý.

Khi tới khách sạn, Âu Dương Tư lại đặt thêm một phòng nữa, sau đó mới dẫn Trần Diễm An tới đồn cảnh sát báo án.

“Cuộc gặp gỡ của chúng ta thật đặc biệt, cảm giác này không tệ đâu.” Âu Dương Tư nhún vai bật cười.

Trần Diễm An nhíu mày: “Anh có sở thích đặc biệt à, ví dụ như thích bị người khác nhìn khi đi vệ sinh?”

Âu Dương Tư vẫn cười rất tươi: “Du lịch hai mình vẫn vui hơn du lịch một mình mà, tôi nghĩ chuyến du lịch của chúng ta sẽ rất thú vị đây.”

Trần Diễm An nhìn anh ta vài lần rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cô cũng không khách khí: “Tôi đói rồi, tôi nghĩ chắc anh nên mời tôi ăn cơm nhỉ.”

“Được thôi.” Anh ta đồng ý: “Ăn món pháp nhé?”

“Không, món nước T cơ, đồ ăn Pháp chỉ khiến tình trạng của anh càng thêm nghiêm trọng thôi.” Trần Diễm An nói thẳng.

“Cô luôn thích nói thẳng như vậy sao? Âu Dương Tư không quan tâm tới ẩn ý trong lời của cô: “Cô mang lại một cảm giác rất đặc biệt, rất thu hút người khác.”

Trần Diễm An nhún vai rồi bước về phía trước. Đôi chân dài của Âu Dương Tư khẽ động, anh ta chỉ cần bước hai bước là đã đuổi kịp cô.

Cô thầm nghĩ, có lẽ lần du lịch này sẽ không còn cô đơn nữa…..

Phiêu bạt một mình lâu như thế, quả nhiên cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Ở thành phố S.

Buối tối, Quý Hướng Không quay về biệt thự nhà họ Quý, Giang Uyển Đình cũng đã chuyển từ bệnh viện về nhà.

Thư ký đã mang toàn bộ văn kiện cần xử lý đến, Quý Hướng Không vung bút ký tên.

Bình luận

Truyện đang đọc