CHƯƠNG 1194
Tết năm nay cảm thấy có chút cô đơn.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, cô bị dọa giật nảy mình, tim chợt đập thình thịch, cầm lên, là Hoắc Đình Phong.
Anh nói trước một câu, năm mới vui vẻ, sau đó lại nói, xuống đây.
Thân Nhã hỏi anh, xuống đâu?
Hoắc Đình Phong trả lời cô, xuống lầu, cho cô xem một thứ.
“Em không ở căn hộ, đang ở nhà ba em.” Thân Nhã đè thấp giọng.
Anh tiếp tục nói: “Bất kể ở đâu, bây giờ, nghe lời anh, xuống đây…”
Thân Nhã liếm môi, cúp máy, đứng dậy, cầm áo khoác trên giá, giữa chừng, Vân Hàn nhìn thấy, hỏi cô đi đâu.
Cô nói đến cửa tiệm dưới lầu, mua chút đồ.
Đi tới dưới lầu khu dân cư, xung quanh có đèn đường lóe sáng, thỉnh thoảng còn có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô cùng rực rỡ, rất xinh đẹp.
Thân Nhã đứng trong gió lạnh, xoay người, nhìn xung quanh, điện thoại lại vang lên, cô nhận máy, anh dịu dàng: “Nhìn phía sau.”
Xoay về phía sau, sau đó, cô trực tiếp ngây người tại chỗ, như đầu gỗ, chóp mũi có chút chua xót.
Hoắc Đình Phong đứng ở không xa.
Một tay anh cầm điện thoại, tay phải tùy ý đút trong túi quần tây, mặc áo sơ mi màu đỏ sậm, khoác áo khoác dài màu đen, dáng đứng thẳng tắp, đỉnh đạc, có chút phong trần mỏi mệt, sắc mặt lại dịu dàng như vậy.
Nhìn người đàn ông này, bỗng nhiên, Thân Nhã nhớ tới câu nói đó, thân đầy mưa gió, anh bước từ biển lên.
“Nhìn thấy anh không?” Hoắc Đình Phong chăm chú nhìn cô, nói với điện thoại.
Cô gật đầu, cũng chăm chú nhìn anh, không hề chớp mắt.
“Vậy đứng đó đừng cử động, cứ đứng nguyên tại chỗ…” Anh càng thêm ấm áp, đôi chân dài mê người cất bước, đi từng bước từng bước lại gần cô.
Đứng vững, bàn tay to rơi trên phần bụng thon thả của cô, ôm chặt, Thân Nhã ôm hông anh, hít mùi hương dễ ngửi, thành thục, gợi cảm của người đàn ông. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sao lại đột nhiên quay lại?” Vùi đầu trước bờ ngực vững vàng nóng rẫy của anh, Thân Nhã cảm thấy rất ấm áp.
Hoắc Đình Phong áp bên tai cô: “Người phụ nữ của anh, con anh đều đang ở đây, anh muốn cùng họ đón năm mới…”
Cổ họng như nghẹn, ngực Thân Nhã phập phồng, nắm áo khoác của anh: “Vậy ba mẹ anh…”
Tuy nhiên, không đợi cô nói xong, ngón tay dài của Hoắc Đình Phong đã nâng mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, giữa mày tràn ra nhớ nhung, ngón tay đè lên môi cô, ngăn cản những lời còn chưa nói ra, đôi môi mỏng nở đường cong gợi cảm: “Ba mẹ anh, anh đã cùng họ đón ba mươi lắm cái tết rồi, mà em và con lại là lần đầu tiên, anh không muốn bỏ lỡ…”
Hạnh phúc ngập tràn, Thân Nhã cảm thấy trong lòng rất ấm áp, như muốn tràn ra, cô ngày càng thích anh rồi…
Nhón mũi chân, tay Thân Nhã vòng quanh cổ anh, hôn lên.
Anh rất thích hành động này của cô, hôn lại, hôn rất sâu, khiến cô cảm thấy tay chân cuộn tròn.
Thật lâu sau, Hoắc Đình Phong buông cô ra, mệt mỏi mấy ngày tan thành mây khói: “Chúng ta về căn hộ…”
Nhìn nhà, Thân Nhã ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.