CHƯƠNG 1429
Cái chết của Hoài Giang, cái chết của Như Bội, anh đặt ở đâu?
Nhất định, anh đã quên sạch từ lâu rồi, cái gì cũng quên hết rồi, người duy nhất có thể nhớ được cũng chỉ có người phụ nữ tai họa kia thôi!
Đã như vậy, anh ta cần gì phải khách khí nữa? Hoắc Đình Phong có thể dung túng cho truyền thông mắng Hoài Giang đã chết, tại sao anh ta còn có thể để anh sống tốt như vậy chứ?
Bực bội, tâm phiền ý loạn, Tô Chính Kiêu kéo cà vạt, đứng trước khách sạn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Những món ăn mà khách sạn lựa chọn cũng không ít, thân thích đều ăn đến mức hài lòng và vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt chưa từng mất đi.
Sau khi kết thúc, đã là buổi chiều, Thân Nhã rất mệt, chân đi giày cao gót dạng gót nhọn, mấy ngày nay bị cảm, cơ thể không được thoải mái, ngày hôm nay đều phải gắng gượng.
Hoắc Đình Phong bảo cô về chung cư trước, anh muốn ở lại thu xếp nốt mọi chuyện, Thân Nhã không muốn, người đàn ông lại nhướng mày, gọi tài xế đến, đưa cô về chung cư.
Thân Nhã: “Vậy đưa con cho em, em bế thằng bé về.”
“Đã mệt như vậy, còn bị ốm, trở về nghỉ ngơi đi, ở đây còn có bảo mẫu, có thể chăm sóc thằng bé, đi đi.” Hoắc Đình Phong hỏi cô, rồi bảo tài xế đưa cô rời đi.
Lúc Thân Nhã lên xe, Tô Chính Kiêu nhìn thấy rất rõ, khởi động xe, đi theo sau.
Người thân đến rất nhiều, Hoắc Đình Phong cũng chuẩn bị không ít quà, mặc dù bên phía khách sạn vẫn luôn giúp đỡ, nhưng anh rời đi trước thật sự có chút không hay.
Xe cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đều dùng để đưa đón khách, Hoắc Đình Phong đứng ở cửa khách sạn, lãnh đạm chào hỏi.
Thân Nhã ngồi trên xe, vẫn không ngừng bóp trán, bị cảm có chút nghiêm trọng, rất khó chịu, điện thoại vang lên, là mẹ kế gọi điện đến: “Mẹ với ba con nhìn trúng một hạng mục kinh doanh, bây giờ còn thiếu một ít tiền, con cho chúng ta mượn một ít.”
“Không có.” Cô rất thẳng thắn, muốn cái gì cũng không có, tiền càng không có.
“Con không cho mượn thì thôi, lát nữa mẹ tự mình nói với con rể.” Mẹ kế trực tiếp cúp điện thoại.
Tính tình của Thân Nhã bị kích thích đến mức có chút tức giận, gọi điện thoại cho Hoắc Đình Phong, sắc mặt rất nghiêm túc, một đồng cũng không cho mượn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Hoắc Đình Phong khẽ cười, bảo cô mau về nghỉ ngơi đi, đã bị bệnh rồi, tính tình còn lớn như vậy.
“Em đang nói thật đó! Nếu như anh cho là em đang nói đùa, em không có đâu, không thể cho bọn họ mượn tiền, em vô cùng nghiêm túc cảnh cáo anh!”
Cô cảnh cáo, anh đồng ý, cái gì cũng đồng ý.
Đúng lúc đi đến dưới tòa nhà, Thân Nhã đẩy cửa xe đi ra, một chiếc xe màu đen đồng thời cũng dừng lại ở cách đó không xa.
Cô lấy chìa khóa ra, đi lên tầng, lúc đi đến chỗ rẽ, đột nhiên cảm thấy cổ mình đau nhức, sau đó cơn choáng váng ập đến, cả người cô mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tô Chính Kiêu vừa vặn đỡ được cô, tránh những chỗ có camera, đưa cô lên xe, khởi động xe, lại rời đi.
Thời gian anh ta ở thành phố S cũng không tính là ngắn, nên chỗ nào có camera, đương nhiên anh ta biết rất rõ, chiếc xe lao như điên đi thẳng ra khỏi thành phố.
Trên đỉnh đồi, có một ngôi nhà đã bỏ hoang rất lâu, còn ở trong rừng, nên rất khuất, bình thường không có người đi đến đây.
Thân Nhã hôn mê không quá lâu, sau hơn nửa tiếng, cô đã dần tỉnh lại, căn phòng xa lại, hoàn cảnh xa lạ.