Chương 2061
“Người đẹp.” Câu trả lời của Âu Dương Tư rất thẳng thắn: “Sau này đừng gọi cho tôi nữa, chờ tin vui thắng lợi ôm được người đẹp về của tôi đi, ha ha, đã thật…”
Tổng Giám đốc đen mặt, điều này thì có gì đã chứ?
“Một nhà ba người chúng tôi đi ngắm biển, đi ăn nhà hàng, tôi được trái ôm phải ấp, đó là cảnh giới cao nhất của đời người, anh không hiểu được đâu.”
Âu Dương Tư hướng tới một tương lai hạnh phúc.
Đúng đúng đúng, còn có những đêm nóng bỏng nồng nàn và bữa sáng ướt át trào dâng nữa, quá tuyệt vời!
Tổng Giám đốc ở bên kia đã hoàn toàn cạn lời, đối với người có bệnh này, anh ta đã không còn muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Chỉ là người ta có tiền, có quyền, cho dù không muốn về, anh ta cũng phải bình tĩnh như nước sôi để nguội, không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Âu Dương Tư đã rơi vào mộng tưởng đẹp nhất của mình, môi mỏng khẽ nhếch, thoải mái ngâm nga một bài hát, cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc và viên mãn.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh ta nhíu mày, chẳng lẽ lại là người đàn ông khiến người ghét kia, chẳng phải vừa mới bị cảnh sát đưa đi ư, thả nhanh vậy hả?
Âu Dương Tư đi tới đứng trước cửa, nhìn qua mắt mèo thì thấy một người phụ nữ lớn tuổi mà mình không biết.
Sau khi suy nghĩ, anh ta mở cửa và hỏi: “Bà tìm ai?”
“Trần Diễm An.”
Giang Uyển Đình nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta cao ráo, đẹp trai, đúng là rất được, nhưng muộn thế này rồi vẫn còn ở trong phòng của phụ nữ là sao?
“Cô ấy ngủ rồi, ngày mai bà tới sau đi.” Âu Dương Tư quay đầu, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Giang Uyển Đình không nghe, bà ta là bậc bề trên, đi từ xa tới đây mà không cho bà ta vào, làm gì có cái lý nào như vậy?
Bà ta không để ý đến Âu Dương Tư, cất bước đi qua anh ta, tới thẳng phòng ngủ rồi đẩy cửa ra.
Âu Dương Tư cảm thấy bà già này rất mất lịch sự, nhưng nể bà ta là phụ nữ, tuổi cũng không còn trẻ nên không so đo nữa.
Tiếng nói chuyện và bước đi cuối cùng cũng đánh thức Trần Diễm An, cô chống người lên, thản nhiên dựa vào đầu giường, nhìn Giang Uyển Đình.
“Tôi nghe Hướng Không nói Huyền Diệp bị cảm, không yên tâm nên tới đây thăm.” Giang Uyển Đình lên tiếng.
Trần Diễm An hời hợt mà lạnh nhạt đáp lại một tiếng, cảm xúc không mấy thay đổi, hiển nhiên là ngầm đồng ý cho bà ta thăm Huyền Diệp.
Trong lòng Giang Uyển Đình thoải mái hơn chút, thái độ với Trần Diễm An cũng dịu đi, bà ta khom người, nhẹ nhàng bế Huyền Diệp lên.
Huyền Diệp đã dậy, ngáp một hơi, hai bàn tay ngắn ngủn vung vẩy múa may loạn xạ.
Chỉ nhìn như vậy thôi, trong lòng Giang Uyển Đình đã thoả mãn, bà ta nói: “Giống hệt như đúc ra từ một khuôn với Hướng Không lúc nhỏ…”