CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1957

Lời vừa dứt, cô lại vung tay tát Quý Hướng Không, một cái tát mạnh trước mặt Giang Uyển Đình.

“Khách làng chơi đi chơi gái còn phải trả tiền, anh chơi cô ấy miễn phí lâu như vậy, lại khiến cô ấy phải làm trâu làm ngựa lao động khổ cực, đây là thứ tôi thay cô ấy đòi lại.”

Quý Hướng Không không phòng bị gì cả, nhận ngay cái tát trời giáng đó.

Nhưng Giang Uyển Đinh không cam lòng, Diệp Giai Nhi lại tát một cái nữa trước mặt bà ta: “Chơi lâu như vậy rồi, bị tôi tát hai cái thì sao chứ? Cô ấy không đòi một xu tiền một ngôi nhà, đánh mấy tát chẳng lẽ không được sao?”

Quý Hướng Không không nói gì chỉ đứng đó, anh nhìn Diệp Giai Nhi, khuôn mặt tuấn tú nóng bừng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ muốn trả lại cho tôi hai cái tát mà tôi đã đánh anh?”

Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn anh, cô ấy có thể thấy rõ lồng ngực của anh đang nhấp nhô lên xuống kịch liệt.

Vì vậy, hai cái tát làm anh tức giận rồi sao?

Tuy nhiên, anh nghĩ rằng cô sẽ sợ anh sao?

Vậy thì anh đã sai hoàn toàn, Diệp Giai Nhi cô sẽ sợ anh, dựa vào cái gì chứ?

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ cho anh cơ hội, cơ hội để anh có thể đánh trả.”

Vừa nói, Diệp Giai Nhi vừa bước tới trước mặt anh, cằm hơi hất lên, hướng má trái về phía anh: “Tôi chỉ cho anh ba giây, nếu trong vòng ba giây anh không đánh trả, vậy thì tôi…”

Lời nói đột ngột dừng lại, cô cũng không nói tiếp mà nhìn thẳng vào anh, trong lòng thầm đếm: “Một, hai, ba!”

Ba chữ rơi xuống, Quý Hướng Không không động tay, vẫn giữ nguyên hành động trước đó, đứng nguyên tai chỗ.

Khóe miệng Diệp Giai Nhi cong lên thành một đường vòng cung lạnh lẽo, cô giơ tay lên, lại tát vào mặt anh không chút thương tiếc.

Cái tát cuối cùng này gần như đã dùng hết sức lực trên người cô, Quý Hướng Không không ngờ rằng cô lại đột nhiên tát thêm một cái như vậy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lập tức hiện lên dấu tay màu đỏ tươi.

Giang Uyển Đình nào nỡ nhìn con trai mình bị tát hết lần này đến lần khác như vậy, bà ta lạnh lùng gào lên với Diệp Giai Nhi: “Cô dựa vào cái gì mà đánh nó. Ở đây nào có chỗ cho cô nhúng tay vào.”

“Dựa vào việc tôi có tiền, có tiền tôi liền tùy hứng và kiêu ngạo, đánh bị thương rồi thì chồng tôi chịu trách nhiệm bồi thường tiền thuốc men và tổn thất”.

Diệp Giai Nhi căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của bà ta.

“Còn nữa, bà nghe rõ rồi chứ, trước khi tôi tát con trai bà một tát cuối cùng, tôi đã cho anh ta cơ hội đánh trả, cho anh ta ba giây, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội thì trách sao được người khác.”

Cái tát đó thực sự rất mạnh, đến tận bây giờ lòng bàn tay cô vẫn còn ngứa ran, truyền đến cảm giác nóng như kim châm.

“Cô.”

Giang Uyển Đình lại tức giận nhưng tìm không được lời để phản bác, tuy cô làm việc tàn nhẫn nhưng lại lý lẽ chính đáng, lời nghiêm nghĩa chính như vậy.

Những cái tát nên đánh cũng đã đánh xong rồi, sự tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi một nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc