CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1948

Một lát sau, bên kia nghe máy, Quý Hướng Không hình như đã ngủ, giọng nói rất là trầm thấp: “Hửm?”

“Anh còn nợ em một câu sinh nhật vui vẻ.”

Mộ Dĩnh Nhi to gan nói, bởi vì cách điện thoại, hai người không nhìn thấy nhau, cho nên lá gan mới lớn như vậy.

“Sinh nhật vui vẻ…”

Anh mấp máy môi, lại nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì cúp máy, bây giờ là sáng sớm.”

“Còn nữa, giữa chúng ta bây giờ là quan hệ người yêu, lẽ nào không thể chung đụng tự nhiên tùy ý một chút không?”

Những lời to gan này, Mộ Dĩnh Nhi cũng chỉ dám nói trong điện thoại.

“Mỗi ngày chúng ta ngay cả thời gian có thể chung đụng cũng không có, anh cũng sẽ không gọi điện hay nhắn tin cho em, cũng không có loại… tóm lại em cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.”

Điều cô ta vốn muốn nói là, cũng không có loại hành động thân mật giữa các cặp yêu nhau, tuy nhiên cuối cùng da mặt mỏng, không thể nói ra.

“Sau này muốn thảo luận nữa, đêm khuya không phải là dùng để thảo luận loại chủ đề này, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon.”

Quý Hướng Không bận rộn cả một ngày ở nhà hàng, buổi tối lại cùng với cô ta đi xem bộ phim dài nhàm chán, bây giờ cũng là nhắm mắt nghe điện thoại, trong lòng còn sinh ra một chút bực bội.

Anh, ghét nhất là bị người khác quấy nhiễu như đang ngủ say, đặc biệt là trong tình trạng mệt mỏi như này, rất cáu!

Sau đó, điện thoại bị tắt.

Mộ Dĩnh Nhi nghe âm thanh tắt máy tút tút truyền tới trong điện thoại, trái tim của cô ta phập phồng, cũng không có buồn ngủ.

Nước M.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát vẫn được, vali tìm được rồi, Trần Diễm An đến cục cảnh sát nhận lại, Âu Dương Tư đi theo.

Hộ chiếu, thẻ ngân hàng, chứng minh thư đều ở trong, Trần Diễm An kiểm tra kỹ một phen, cảm thấy vận may của mình không tồi.

Ra khỏi cục cảnh sát, Âu Dương Tư bước lên hai bước, kéo vali trong tay cô.

Áo khoác bị gió thổi bay, Trần Diễm An đi ở đằng sau, một chiếc váy dài màu xanh ngọc làm tôn lên vẻ xinh đẹp của cô, cô mở miệng nói: “Này, chúng ta ở đây mỗi người đi một ngả thôi!”

“Cô cảm thấy có thể không?” Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Tư quét qua: “Làm phiền tôi lâu như vậy, bây giờ đồ mới vừa tìm được thì muốn phủi mặt rời đi?”

“Không phải phủi mặt rời đi, mà là phủi mông rời đi, đọc một câu theo tôi, phủi mông rời đi!”

Trần Diễm An giống như cô giáo, nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại.

“Cô làm phiền tôi lâu như vậy, ăn đồ của tôi, uống nước của tôi, dùng đồ của tôi, bây giờ chúng ta đổi vai.”

Trần Diễm An nhìn anh ta, nói: “Tôi quyết định đi Ý, anh cũng muốn đi theo sao?”

Âu Dương Tư gõ cằm một cách rất hiển nhiên, còn hỏi ngược lại: “Tại sao không đi theo?”

Thấy vậy, Trần Diễm An cũng không nói gì nữa.

Tùy anh ta đi, có lẽ là do trong khoảng thời gian này có quan hệ bầu bạn của anh ta, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc