“5 phút là có nhỉ, tôi mới sáng đã chạy tới chính là vì để cùng cậu ăn sáng, có như nào cũng sẽ có 5 phút nhỉ?”
Thẩm Hoài Dương không liên tiếng, coi như mặc nhận.
Thẩm Hải Băng khẽ bật cười, đi theo đằng sau anh, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Buổi trưa, Diệp Giai Nhi nhận được điện thoại của thím Lý, nói là bà chủ bảo cô về nhà họ Thẩm một chuyến.
Nghe vậy, cô trực tiếp mở miệng từ chối, nói buổi trưa có việc phải làm, không có thời gian trở về Thím Lý lại có hơi khó xử, nói bà chủ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải về nhà họ Thẩm, bà ta cũng chỉ chuyển lời, rất khó làm.
Hơi khựng lại một chút, thím Lý lại tiếp tục mở miệng, nói bà chủ có lệnh, nếu không gọi được mợ chủ về thì bảo bà ta đích thân đến trường học.
Lời đã nói đến mức này, đương nhiên không thể để thím Lý khó xử.
Tô Tình bà ta có xảo trá hơn nữa, thì cũng là một con người, đâu phải là hổ, còn có thể ăn cô chắc?
Với lại, cô cũng không sợ Tô Tình, sớm đã xé mặt của nhau, ai không kiêng kỵ ai chứ!
Đến trưa, Diệp Giai Nhi ngồi taxi trực tiếp quay về nhà họ Thẩm, người làm nói, bà chủ ở phòng trên tầng.
Cô đi lên cầu thang, đi tới chỗ rẽ thì nhìn thấy Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi tới, Tô Tình vẻ mặt cao ngạo.
Chỉ có điều, sự cao ngạo đó đối với Diệp Giai Nhi thì không có tác dụng gì, Tô Tình là loại phụ nữ đó, càng cao ngạo thì càng khiến người ta chán ghét.
“Gọi con về có chuyện gì vậy?” Cô đi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi thẳng, không có vòng vo.
Có một số người đáng để bạn tôn trọng, nhưng có một số người bạn càng tôn trọng, người ta sẽ càng giẫm đạp, giẫm bạn ở dưới chân.
“Có một thứ, tôi nghĩ nên để cô nghe…” Tô Tình lấy máy ghi âm màu đen rất nhỏ ra.
“Có thể nói ngắn gọn được không, con buổi chiều còn có tiết, từ trường đến đây đã tốn rất nhiều thời gian, xin hãy đi thẳng vào vấn đề chính.
”
Sự chán ghét trong mắt Tô Tình không khỏi tăng thêm vài phần: “Vội cái gì, đây chính là vấn đề chính, sau khi cô nghe xong tự nhiên sẽ hiểu…”
Ánh mắt của Thẩm Hải Băng di chuyển từ trên mặt Tô Tình đến Diệp Giai Nhi, sau đó lại dừng trên chiếc máy ghi âm màu đen, từ thần sắc thì không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.
Ngón tay ấn nhẹ, Tô Tình ấn mở đoạn mấu chốt trong máy ghi âm, giọng nói bên trong truyền ra một cách rõ ràng…
Thần sắc trên mặt Tô Tình ngược lại càng trở nên đắc ý, Diệp Giai Nhi ở trong lòng Hoài Dương cái gì cũng không phải, bà ta rất nhanh có thể khiến cô cút khỏi nhà họ Thẩm!
Dường như sợ Diệp Giai Nhi nghe không rõ, Tô Tình còn bật âm thanh lớn nhất.
Yên lặng nghe, thần sắc trên mặt Diệp Giai Nhi từ đầu tới cuối không hề dấy lên cảm xúc gì, cực kỳ bình thản, giống như mặt nước yên tĩnh.
Cho dù cái cô nghe lúc này là lời tình tứ chồng mình nói với cô của anh ta thì vẫn không hề mảy may.
Chỉ là không ai nhìn thấy bàn tay buông thõng ở bên cạnh cô đang từ từ siết chặt.
Bởi vì, tay của Diệp Giai Nhi để trong túi áo khoác, cho nên hai người không có ai nhìn thấy, cái duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô.